Vợ tôi qua đời trong một tai nạn cách đây bốn năm. Hôm ấy, tôi vừa mất đi người bạn đời, vừa mất đi điểm tựa trong gia đình. Con trai tôi, Minh, mới chỉ 10 tuổi, còn quá nhỏ để hiểu hết sự mất mát. Suốt một thời gian dài, tôi vừa làm cha vừa làm mẹ, cố gắng bù đắp cho con. Thế nhưng, sự trống vắng trong căn nhà ba người giờ chỉ còn hai khiến không khí luôn nặng nề.
Thời gian trôi đi, tôi dần nhận ra rằng mình cần một người đồng hành để lo lắng, chia sẻ, cũng như chăm sóc Minh tốt hơn. Sau nhiều đắn đo, tôi quyết định tái hôn với Lan – một người phụ nữ dịu dàng, từng trải, cũng đã qua một lần đổ vỡ. Tôi tin rằng cô ấy có thể mang đến hơi ấm mới cho mái ấm này.
Ban đầu, mọi chuyện có vẻ suôn sẻ. Lan quan tâm đến tôi, biết sắp xếp chu đáo từ bữa cơm đến quần áo. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Nhưng rồi, chỉ vài tuần sau khi chúng tôi về chung sống, tôi nhận thấy Minh bắt đầu thay đổi.
Thằng bé vốn hiền lành, ít nói, nay càng trở nên lầm lì, khép kín. Đi học về là chui ngay vào phòng, chẳng còn chạy ra khoe chuyện trường lớp như trước. Tôi hỏi thì nó chỉ lắc đầu, im lặng. Có những buổi tối, tôi nghe tiếng Minh khóc thầm trong phòng, nhưng khi gõ cửa, nó lập tức lau nước mắt, gượng cười nói “Con không sao đâu, bố.”
Linh cảm có chuyện, tôi âm thầm quan sát. Nhưng mỗi lần tôi ở nhà, Minh vẫn bình thường, chỉ hơi xa cách Lan. Ngược lại, trước mặt tôi, Lan luôn tỏ ra dịu dàng, thậm chí còn mua quà cho con. Mọi thứ trôi qua khiến tôi bối rối, không biết phải tin vào cảm giác của mình hay tin vào những gì mắt thấy.
Một buổi chiều, tôi vô tình nghe cô hàng xóm thì thầm:
– “Dạo này thấy cháu Minh hay ngồi thẫn thờ ngoài cổng, chắc nhớ mẹ quá…”
Câu nói ấy khiến tôi như có gai trong tim. Đúng, có thể thằng bé chưa kịp chấp nhận sự hiện diện của một “người mẹ mới”. Nhưng cũng có thể có điều gì khác mà nó không dám nói.
Đêm ấy, tôi quyết định lắp một chiếc camera nhỏ trong phòng khách – nơi hai mẹ con thường gặp nhau khi tôi vắng mặt. Tôi muốn hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngày hôm sau, đi làm về, tôi hồi hộp mở đoạn ghi hình. Tim tôi như thắt lại khi màn hình hiện lên cảnh Minh ngồi làm bài tập, Lan bước đến. Ban đầu, cô nhẹ nhàng hỏi han, nhưng khi thằng bé im lặng không trả lời, gương mặt Lan lập tức biến sắc. Cô buông lời trách móc:
– “Sao mày lúc nào cũng lạnh lùng thế? Tao cố gắng bao nhiêu mà mày vẫn chẳng coi tao ra gì. Đừng nghĩ lúc nào bố mày cũng ở bên để che chở cho mày!”
Tôi chết lặng. Minh cúi đầu, mắt đỏ hoe, nhưng không dám cãi lại. Nó chỉ lặng lẽ chịu đựng. Sau đó, Lan thở dài, lại quay ra dọn dẹp như chưa từng có gì xảy ra.
Tôi ngồi bất động trước màn hình, trái tim đau nhói. Hóa ra, suốt thời gian qua, con trai tôi phải sống trong nỗi sợ hãi, không dám hé răng kể với bố. Còn tôi, lại ngây thơ tin rằng sự im lặng của con chỉ vì nó chưa quen với mẹ kế.
Đêm ấy, tôi vào phòng Minh. Thằng bé tròn mắt ngạc nhiên khi thấy tôi ngồi xuống bên giường, khẽ xoa mái tóc rối.
– “Con trai… có phải con đang giấu bố chuyện gì không?” – tôi hỏi.
Minh run run môi, mắt rưng rưng nhưng vẫn lắc đầu:
– “Con không sao đâu, bố ạ. Con chỉ… nhớ mẹ thôi.”
Nghe vậy, nước mắt tôi trào ra. Tôi ôm con vào lòng, lòng ngập tràn ân hận. Đến lúc này, tôi biết mình không thể im lặng thêm nữa.
Sáng hôm sau, tôi nói chuyện thẳng thắn với Lan. Tôi cho cô ấy xem đoạn ghi hình. Lan tái mặt, im lặng rất lâu. Sau cùng, cô thở dài:
– “Em xin lỗi. Em chỉ… không kiềm chế được khi thấy nó xa cách. Em không muốn bị ghét bỏ, nhưng lại làm sai.”
Tôi nhìn cô, rồi nhìn con trai đang ngồi buồn bã ở góc nhà. Tôi hiểu rằng, tình cảm không thể gượng ép. Tôi cần một người thật sự yêu thương Minh như con ruột, chứ không phải chỉ đóng vai một “người mẹ hình thức”.
Cuối cùng, tôi đưa ra quyết định: tạm thời Lan nên ra ngoài sống riêng để cả ba người có thời gian suy nghĩ. Cô gật đầu, không níu kéo.
Sau biến cố ấy, tôi càng gần gũi với Minh hơn. Tôi dành nhiều thời gian để trò chuyện, đưa con đi thăm mộ mẹ, kể cho nó nghe về những kỷ niệm đẹp. Tôi nói với con:
– “Dù mẹ không còn, nhưng trong tim bố và con, mẹ vẫn luôn hiện diện. Và bố hứa sẽ không bao giờ để con phải cô đơn.”
Minh ôm chặt lấy tôi, thì thầm:
– “Con chỉ cần có bố thôi.”
Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra, đôi khi một mái ấm không nhất thiết phải đủ đầy theo khuôn mẫu. Chỉ cần có tình thương chân thành, cha con tôi vẫn có thể đi hết chặng đường đời.