Con dâu tin tưởng gửi vàng nhờ mẹ chồng giữ hộ, đến khi xin lại mẹ chồng chỉ nói đúng một câu khiến cô ớ/n lạ/nh

Ngày Mai về làm dâu, ai cũng khen cô sướng. Chồng hiền, mẹ chồng bề ngoài có vẻ dễ tính, lại chỉ có một mình anh là con trai. Nhưng Mai hiểu, bản tính con người không thể nhìn qua ngày một ngày hai mà biết hết được.

Hồi mới cưới, vợ chồng Mai còn khó khăn. Anh làm kỹ sư công trình, lương bấp bênh. Mai bán hàng online, tích cóp từng chút. Sau ba năm, cô cũng dành dụm được mấy cây vàng, dự định sau này sinh con thì có tiền lo viện phí, rồi tính chuyện mua miếng đất nhỏ ở quê chồng làm của để dành.

Một buổi tối, Mai đem chuyện này kể với mẹ chồng. Bà nghe xong liền xởi lởi:

– Con cứ đưa vàng cho mẹ giữ hộ, chứ để trong người không an toàn, trộm cắp nhiều lắm. Với lại con cũng hay đi giao hàng ngoài đường, rủi có chuyện gì thì uổng công làm ăn.

Nghe mẹ chồng nói chí phải, Mai gật đầu đồng ý. Hôm sau, cô cẩn thận mang toàn bộ số vàng sang nhà bà, ghi rõ ràng ra giấy, còn bà thì cười tươi, gật đầu liên tục:

– Ừ ừ, mẹ giữ giùm cho, sau này cần thì mẹ đưa lại.

Từ hôm đó, Mai yên tâm tập trung làm ăn. Cô không bao giờ nhắc đến số vàng nữa vì nghĩ mẹ chồng là người lớn, mình nhắc đi nhắc lại dễ bị hiểu lầm là không tin.

Rồi Mai có thai. Thời gian bầu bí khiến cô mệt mỏi, phải nghỉ bán hàng, chỉ phụ chồng tính toán tiền bạc trong nhà. Khi con được 6 tháng tuổi, Mai bàn với chồng:

– Hay mình lấy vàng mẹ giữ hộ, đem bán một ít mua miếng đất ruộng ở đầu làng. Để dành cho con sau này lớn, mình cũng có cái để canh tác.

Chồng Mai gật đầu. Tối đó, hai vợ chồng qua nhà bà, Mai nhẹ nhàng thưa:

– Mẹ, con định lấy lại vàng để mua đất, mẹ đưa con nhé.

Nghe đến đây, mẹ chồng đang bế cháu bỗng khựng lại. Bà đặt đứa bé xuống nôi, thở dài rồi nói đúng một câu, giọng tỉnh bơ:

– Vàng gì mà vàng, đưa rồi thì coi như cho, đừng có đòi.

Mai chết lặng. Cô không tin vào tai mình. Chồng Mai cũng trố mắt nhìn mẹ:

– Mẹ… sao mẹ lại nói thế? Đó là tiền vợ chồng con dành dụm, con dâu chỉ nhờ mẹ giữ hộ thôi mà.

Mẹ chồng liếc nhanh sang con trai, rồi tiếp tục dỗ cháu, mặt lạnh tanh:

– Tao nuôi tụi bây mấy năm nay, có thấy chúng mày trả đồng nào đâu. Tao giữ thì coi như trả công nuôi dưỡng, có gì mà ầm ĩ.

Mai nghe tim mình nhói lên từng đợt. Cô cố kìm nước mắt, bàn tay siết chặt vạt áo. Suốt đường về, chồng cô im lặng. Tối đó, Mai nằm cạnh con, cứ nghĩ mãi về câu nói ấy. Hóa ra, thứ cô trao đi không chỉ là vàng, mà là niềm tin, là sự kính trọng mà một nàng dâu dành cho mẹ chồng.

Sáng hôm sau, Mai gọi điện cho mẹ ruột, khóc nức nở. Mẹ cô chỉ nhẹ nhàng an ủi:

– Con ơi, coi như của đi thay người. Còn sống khỏe mạnh, còn làm được. Mất niềm tin mới là mất lớn nhất.

Mai cúp máy, lau nước mắt, nhìn con trai đang say ngủ mà tự nhủ: “Từ nay, mình sẽ không để ai giữ tài sản của mình nữa. Và cũng không bao giờ trao trọn niềm tin cho ai, ngoài chính bản thân.”

Ít lâu sau, Mai bắt đầu bán hàng lại, công việc ngày càng tốt lên. Cô thuê đất mở cửa hàng nông sản sạch. Người ta bảo Mai đổi tính, không còn sang nhà mẹ chồng nhiều như trước. Nhưng Mai chỉ cười. Bởi giờ đây, cô hiểu một điều: Tin tưởng là tốt, nhưng đặt sai chỗ, thì chỉ chuốc khổ vào thân.