Ngày Cưới, Cổ Phần Và Cái Bẫy
Ngày cưới của tôi, ai cũng trầm trồ. Không chỉ vì hôn lễ xa hoa mà còn vì món quà bất ngờ mẹ chồng trao trước hàng trăm quan khách: 80% cổ phần công ty gia đình.
Mẹ chồng – bà Thủy – mặc bộ áo dài đỏ rực, tay cầm xấp giấy tờ, giọng vang dõng:
– Từ nay, công ty của nhà họ Lâm sẽ do con dâu quản lý. Mẹ tin con sẽ nối nghiệp, làm rạng danh gia đình.
Tiếng vỗ tay rào rào. Chú rể – chồng tôi – mỉm cười đắc thắng. Ai cũng khen tôi có số hưởng, cưới chồng giàu, lại còn được “trao quyền lực”.
Chỉ có mẹ đẻ tôi – bà Liên – ngồi dưới, ánh mắt lo lắng khác thường. Khi khách khứa tan dần, bà lặng lẽ kéo tôi lại, thì thầm:
– Con ạ, đừng vội mừng. Đấy là cái bẫy.
Tôi sững người. Mẹ nhìn sâu vào mắt tôi, rút từ túi ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, trao vào tay:
– Cái này, sau này con sẽ cần. Đừng mở ra vội, hãy giữ kỹ.
Tôi bối rối, chưa hiểu đầu cua tai nheo gì. Nhưng ánh mắt mẹ nghiêm nghị đến mức tôi chỉ biết gật đầu.
Sau cưới, tôi chính thức bước vào vai trò “giám đốc trên giấy tờ” công ty nhà chồng. Nhưng ngay ngày đầu tiên đi làm, tôi mới biết mình chỉ là bù nhìn.
Mọi quyết định đều do mẹ chồng đưa ra. Bà ký hợp đồng, chỉ đạo kế toán, giao việc cho nhân viên. Tôi ngồi ghế giám đốc nhưng chẳng ai báo cáo gì, tất cả đều coi thường.
Một lần, tôi thử góp ý về dự án mới, bà Thủy liếc xéo:
– Cô mới về nhà này chưa đầy tháng, biết gì mà nói? Ngồi im đó, ký tên là được.
Tôi cứng họng. Tờ giấy chứng nhận 80% cổ phần trong tay hóa ra chỉ là sợi dây trói vô hình.
Chồng tôi, Lâm, cũng chẳng khác. Anh ta vốn lười nhác, ăn chơi. Mỗi lần tôi than thở, anh ta gắt:
– Mẹ anh làm cả đời mới dựng được công ty. Em có công gì mà đòi chen ngang? Mẹ đứng tên cổ phần cho em là để giữ của cho anh thôi.
Lời nói ấy như tát vào mặt. Tôi hiểu ra: họ chỉ mượn tên tôi để hợp thức hóa việc chuyển nhượng, nhằm tránh rắc rối pháp luật. Trên thực tế, tôi chẳng có quyền gì.
Cái “quà cưới” tưởng như vàng ngọc, hóa ra là xiềng xích.
Mâu thuẫn gia đình bùng nổ khi mẹ đẻ tôi – bà Liên – bất ngờ đến thăm. Bà nhìn quanh công ty, ánh mắt nghiêm khắc:
– Mẹ đã đoán đúng. Con đang bị lợi dụng.
Mẹ chồng tôi nghe thấy, liền gằn giọng:
– Bà nói cái gì thế? Tôi cho con gái bà cổ phần, nuôi nó như vàng, còn dám nói tôi lợi dụng à?
Bà Liên không nao núng:
– Vàng thật thì phải sáng. Sao lại bắt con gái tôi ngồi im như bù nhìn, ký giấy trắng?
Không khí căng thẳng như sắp bùng nổ. Chồng tôi bênh mẹ, quát tháo, còn tôi kẹt giữa, lòng rối như tơ vò.
Từ đó, cuộc sống của tôi hóa địa ngục. Mẹ chồng giám sát từng bữa ăn, từng lời nói. Bà bắt tôi ký hàng loạt giấy tờ vay vốn, thế chấp tài sản. Tôi không hiểu gì, nhưng nếu chần chừ, bà sẽ mắng:
– Cô chỉ việc ký, còn dám hỏi nhiều?
Nỗi sợ hãi ngày càng lớn. Tôi nhớ lại lời mẹ đẻ: “Đấy là cái bẫy.”
Một đêm, không ngủ được, tôi lôi chiếc hộp gỗ mẹ trao hôm cưới ra. Bên trong, có một chiếc USB và một mảnh giấy viết tay:
– “Đây là bằng chứng. Con sẽ hiểu khi mở.”
Tôi run rẩy cắm USB vào máy tính. Trong đó chứa đầy tài liệu: bản sao hợp đồng, bảng kê chuyển tiền, và cả những đoạn ghi âm mẹ chồng bàn bạc với kế toán. Nội dung hé lộ: bà Thủy cố tình đẩy công ty vào cảnh nợ nần, rồi sẽ để tôi – người đứng tên cổ phần – gánh toàn bộ trách nhiệm pháp lý.
Tôi lạnh sống lưng. Nếu không nhờ mẹ đẻ chuẩn bị, tôi đã mù quáng ký hết, và một ngày nào đó sẽ mang thân tù tội.
Tôi quyết định phản kháng.
Sáng hôm sau, tôi đem USB đến gặp luật sư quen của mẹ. Sau nhiều buổi làm việc căng thẳng, luật sư hướng dẫn tôi cách bảo toàn chứng cứ, đồng thời lập thủ tục tố giác.
Một tuần sau, công an kinh tế ập vào công ty, yêu cầu kiểm tra sổ sách. Mẹ chồng tôi tức điên, hét ầm lên:
– Chính mày! Con đàn bà phản trắc này dám tố mẹ chồng à?
Tôi run rẩy nhưng đáp lại:
– Con chỉ muốn bảo vệ bản thân. Mẹ đưa con vào đường cùng, thì đừng trách.
Cuộc điều tra kéo dài hàng tháng. Cuối cùng, sự thật được phơi bày: bà Thủy cấu kết với kế toán biển thủ hàng chục tỷ đồng, lợi dụng tên tôi để che giấu. Khi mọi chuyện vỡ lở, bà ta bị bắt giam, chờ xét xử.
Chồng tôi thì bỏ trốn, để lại khoản nợ ngập đầu. Nhưng rồi anh ta cũng bị truy nã, chẳng còn chỗ dung thân.
Ngày tòa tuyên án, tôi đứng lặng. Mẹ chồng cúi đầu, gương mặt kiêu hãnh ngày nào nay xám ngoét. Chồng tôi tránh ánh mắt tôi, run rẩy ký vào biên bản.
Tôi không hả hê. Chỉ thấy xót xa cho kiếp người, cho lòng tham và sự toan tính đã đẩy cả gia đình vào vực thẳm.
Sau tất cả, tôi trở về với mẹ đẻ. Bà Liên ôm tôi vào lòng, giọng nghẹn ngào:
– Con gái, mẹ đâu mong con lấy giàu sang, chỉ mong con được bình an.
Tôi òa khóc, cảm thấy may mắn vì vẫn còn nơi để trở về.
Thời gian sau, nhờ sự hỗ trợ của luật sư, tôi thoát khỏi trách nhiệm liên đới. Số cổ phần kia bị tòa tịch thu làm tang chứng. Tôi mất hết hào quang ngày cưới, nhưng đổi lại là sự tự do.
Ba năm trôi qua. Tôi mở một cửa hàng nhỏ, sống bình dị cùng mẹ. Mỗi khi có ai nhắc đến đám cưới xa hoa năm ấy, tôi chỉ mỉm cười:
– Cổ phần có thể là bẫy, nhưng tình mẹ thì không bao giờ.
Câu chuyện của tôi trở thành lời cảnh tỉnh trong làng: đừng để sự hào nhoáng làm mờ mắt, và đừng bao giờ coi thường linh cảm của mẹ mình.
Ở một nơi khác, mẹ chồng tôi trả giá trong tù, chồng tôi lưu lạc chẳng biết đâu. Mỗi người đều nhận cái kết xứng đáng.
Còn tôi, sau bão giông, chỉ mong một cuộc đời bình an.