Cả làng Xuyên Hạ này, ai cũng đồn rằng Nam, gã phụ hồ nghèo đến mức trong túi không có nổi một đồng dính túi, bỗng dưng trúng số tình duyên. Người ta nói anh may mắn, vì đã lọt vào mắt xanh của cô gái hát ở quán Đêm Thơm. Quán nằm ở cuối làng, ngay cạnh công trình xây dựng dở dang mà ngày nào Nam cũng đổ mồ hôi, bán sức mình ở đó.
Cô gái ấy tên Thơm thật. Một cái tên mộc mạc, nhưng giọng hát của cô thì không hề như vậy. Nó ngọt lịm như mật rót vào tai, trong trẻo như tiếng suối đầu nguồn. Mỗi khi cô cất tiếng hát, cả cái quán ồn ào, xô bồ bỗng dưng im bặt, chỉ còn lại những ánh mắt đắm đuối dõi theo bóng hình cô trên sân khấu nhỏ. Thơm không đẹp lộng lẫy, nhưng nụ cười của cô có một sức hút kỳ lạ. Nó vừa rạng rỡ, lại vừa phảng phất một nỗi buồn xa xăm nào đó, khiến người ta vừa muốn che chở, vừa thấy nao lòng.
Với Nam, Thơm không phải là một cô gái, mà là một giấc mơ. Mỗi tối, sau một ngày làm việc rã rời, khi tấm lưng đã mỏi nhừ và đôi tay chai sạn phồng rộp, anh lại đi ngang qua công trình. Thay vì về thẳng căn phòng trọ tồi tàn, anh luôn dừng lại ở một góc khuất, tựa lưng vào bức tường còn vương mùi vôi vữa, và lắng nghe tiếng hát của cô vọng ra. Giọng hát ấy như một dòng nước mát gột rửa đi hết mọi bụi bặm, mệt nhọc của một ngày dài. Nó kể về những mối tình dang dở, những ước mơ giản dị, những khát khao về một mái nhà bình yên. Đó là tất cả những gì mà một gã trai nghèo như anh chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Anh chỉ dám đứng từ xa, là một khán giả thầm lặng, vô hình. Anh biết mình là ai – một gã phụ hồ, quần áo lúc nào cũng lấm lem, người đầy mùi mồ hôi và xi măng. Anh không thuộc về thế giới lung linh, huyền ảo của quán Đêm Thơm, cũng như không thuộc về thế giới của cô.
Nhưng rồi một đêm, định mệnh đã trêu đùa anh. Khi anh đang say sưa lắng nghe, một cơn mưa rào bất chợt đổ xuống. Anh vội vã tìm chỗ trú, nhưng không kịp. Cả người anh ướt sũng. Đúng lúc ấy, cánh cửa quán hé mở. Thơm bước ra, trên tay cầm một chiếc ô. Cô đã thấy anh. Cô nhìn anh, không hề có một chút khinh miệt hay xa cách nào trong ánh mắt.
“Trời mưa rồi, anh vào trong trú tạm đi.” Giọng nói của cô ngoài đời còn ngọt ngào hơn cả khi hát.
Nam lúng túng, lắc đầu nguầy nguậy. “Thôi… thôi cô. Người tôi bẩn lắm, vào làm phiền mọi người.”
Thơm mỉm cười, một nụ cười dịu dàng đến mức khiến trái tim chai sạn của Nam run lên. “Có gì mà phiền. Mưa làm gì có phân biệt người sạch người bẩn. Anh không vào, nhỡ cảm lạnh thì sao?”
Cô kéo anh vào một góc bàn khuất trong quán. Không gian bên trong ồn ào, khói thuốc mờ ảo, khác hẳn với những gì anh tưởng tượng. Cô không quay lại sân khấu ngay mà gọi một ly trà đá, đẩy về phía anh.
“Anh uống đi cho ấm người. Tôi thấy anh tối nào cũng đứng ngoài đó nghe tôi hát.”
Nam ngượng đến đỏ mặt, hai bàn tay thô ráp không biết để đâu cho phải. Anh lắp bắp: “Tôi… tôi xin lỗi. Tôi không có ý làm phiền cô.”
“Anh không làm phiền ai cả. Có người thật lòng lắng nghe mình hát, đó là niềm vui của tôi.” Cô chống cằm, nhìn anh chăm chú. “Anh làm ở công trình bên kia à?”
“Vâng. Tôi là… phụ hồ.” Anh nói ra hai từ ấy, cảm thấy nó sao mà nặng nề và tự ti đến thế. Anh chỉ sợ cô sẽ bật cười, hoặc ánh mắt sẽ thay đổi.
Nhưng Thơm không cười. Cô chỉ nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm. “Vất vả lắm phải không anh?”
“Cũng quen rồi cô.”
“Đừng gọi tôi là cô. Tôi tên Thơm. Còn anh?”
“Tôi là Nam.”
Họ ngồi im lặng một lúc, chỉ có tiếng nhạc và tiếng người cười nói xung quanh. Nam cảm thấy như mình đang mơ. Anh, một gã phụ hồ, lại đang ngồi đối diện với nàng thơ trong mộng của mình. Anh bối rối nói: “Thôi, tôi phải về đây. Cảm ơn cô về ly trà.”
Anh đứng dậy định đi, Thơm bỗng cất lời, giọng nói như một lời thì thầm nhưng lại rõ mồn một trong tâm trí anh: “Em đừng đùa với anh, anh chỉ là thằng phụ hồ quèn.”
Thơm cười, nụ cười ấy như đóa hoa quỳnh nở trong đêm. “Em nguyện yêu người nghèo, miễn là họ thật lòng.”
Câu nói ấy, giống như một tia sét đánh thẳng vào trái tim Nam. Nó không chỉ là một lời nói bâng quơ. Đối với anh, nó là một lời hứa, một niềm hy vọng, một cánh cửa mở ra một thế giới mà anh chưa bao giờ dám mơ tới. Đêm đó, Nam trở về phòng trọ, nhưng anh không tài nào ngủ được. Lời nói của Thơm cứ ám ảnh lấy anh, ngọt ngào và day dứt. Anh biết, cuộc đời mình phải thay đổi.
Kể từ đêm mưa định mệnh ấy, Nam như biến thành một con người khác. Anh không còn là gã phụ hồ lầm lũi, làm việc cho qua ngày. Trong anh giờ đây bùng lên một ngọn lửa, một quyết tâm mãnh liệt. Lời nói của Thơm: “Em nguyện yêu người nghèo, miễn là họ thật lòng” đã trở thành kim chỉ nam cho mọi hành động của anh. Anh phải chứng minh cho cô thấy, sự thật lòng của anh đáng giá đến nhường nào.
Nam bắt đầu một cuộc chạy đua với chính bản thân mình. Anh nhận thêm việc, làm quần quật từ sáng sớm tinh mơ cho đến tối mịt. Khi những người thợ khác nghỉ ngơi, anh lại cặm cụi dọn dẹp, khuân vác. Bữa trưa của anh chỉ là ổ bánh mì khô khốc hoặc hộp cơm nguội ngắt, nhưng anh ăn vội vàng, chẳng kịp cảm nhận mùi vị. Anh bỏ qua những lời rủ rê nhậu nhẹt của bạn bè đồng nghiệp. Mỗi đồng tiền kiếm được, anh đều chắt chiu, cất kỹ vào một chiếc hộp sắt cũ giấu dưới gầm giường.
Những đồng tiền ấy, nhăn nhúm và thấm đẫm mồ hôi, đối với Nam còn quý hơn cả vàng. Mỗi tối, sau khi tắm rửa qua loa, anh lại lôi chiếc hộp ra, cẩn thận đếm lại từng tờ. Anh không chỉ đếm tiền, anh đang đếm những viên gạch xây nên giấc mơ của mình. Một giấc mơ có Thơm, có một mái nhà nhỏ, và có một tương lai không còn bụi bặm của công trường.
Cơ thể anh ngày một gầy rộc đi, đôi mắt trũng sâu vì thiếu ngủ, nhưng tinh thần lại phơi phới lạ thường. Động lực của anh chính là Thơm. Thỉnh thoảng, anh vẫn ghé qua quán, chỉ để nhìn thấy cô từ xa. Anh không dám vào nữa. Anh sợ mình sẽ không kìm được lòng mà chạy đến bên cô, trong khi lời hứa của anh vẫn chưa thành hiện thực. Anh muốn khi mình xuất hiện trở lại, anh phải mang đến cho cô một sự đảm bảo, một sự bất ngờ xứng đáng với tình cảm của cô.
Cuối cùng, sau một tháng cày ngày cày đêm, Nam cũng gom đủ một số tiền mà anh cho là đủ. Anh run run cầm những đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình, đi đến tiệm vàng lớn nhất trong thị trấn.
Bước vào tiệm vàng sáng choang, lấp lánh, Nam cảm thấy lạc lõng. Anh mặc bộ quần áo lao động đã cũ, đôi dép lê bám đầy bụi. Cô nhân viên bán hàng nhìn anh với ánh mắt dò xét, có chút nghi ngại.
“Anh… muốn mua gì ạ?”
Nam hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm. “Tôi… tôi muốn mua một chiếc nhẫn.”
Anh chỉ vào chiếc nhẫn bạc nhỏ nhắn, có đính một viên đá lấp lánh trong tủ kính. Nó không phải là chiếc đắt nhất, nhưng nó thanh mảnh và tinh khôi, giống như hình ảnh của Thơm trong lòng anh. Cô nhân viên có vẻ ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chân thành và nghiêm túc của Nam, thái độ của cô thay đổi. Cô lấy chiếc nhẫn ra, đặt lên tấm nhung đỏ.
“Anh mua tặng bạn gái ạ?”
“Tôi… mua để cầu hôn.” Nam nói, và lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy tự hào về bản thân mình.
Anh trả tiền, cẩn thận gói chiếc nhẫn vào trong một chiếc hộp nhỏ, rồi giấu kỹ vào túi áo trong. Anh đã có lời hứa của mình. Anh đã có sự thật lòng của mình. Và bây giờ, anh có cả tín vật cho tình yêu ấy. Anh đã hẹn với lòng mình, đúng một tháng sau đêm mưa ấy, anh sẽ quay lại quán Đêm Thơm, không phải với tư cách một khán giả thầm lặng, mà với tư cách một người đàn ông đến để cầu hôn người phụ nữ mình yêu.
Tối hôm đó, quán Đêm Thơm vẫn ồn ào và náo nhiệt như thường lệ. Tiếng nhạc sập sình, ánh đèn màu quay cuồng, và những tiếng cười nói rộn rã. Nhưng đối với Nam, tất cả những thứ đó đều mờ nhạt. Trong thế giới của anh lúc này, chỉ có hình bóng của Thơm và chiếc hộp nhỏ đang nằm ấm trong lồng ngực.
Anh đã chuẩn bị rất kỹ. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng duy nhất của mình, chiếc áo anh chỉ dành cho những dịp trọng đại. Mái tóc được chải chuốt gọn gàng. Dù không giấu được đôi tay thô ráp và làn da sạm nắng, nhưng trông anh chững chạc và sáng sủa hơn hẳn ngày thường.
Anh chọn một góc khuất, tim đập thình thịch. Tay anh run run, liên tục chạm vào chiếc hộp nhẫn trong túi. Anh hồi hộp chờ đợi.
Và rồi, Thơm bước ra. Cô mặc một chiếc váy đỏ rực, ôm sát lấy thân hình mảnh mai. Đôi môi cô cũng tô son đỏ. Trông cô như một đóa hồng nhung kiêu sa, nổi bật giữa không gian mờ ảo của quán. Khi cô cất tiếng hát, cả không gian như lắng lại. Giọng hát của cô hôm nay dường như còn da diết và tình cảm hơn mọi ngày.
Khi bài hát kết thúc, trong tiếng vỗ tay vang dội, Nam hít một hơi thật sâu. Đây là lúc. Anh bước ra từ góc tối, tiến thẳng về phía sân khấu. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh, ngạc nhiên và tò mò. Thơm cũng sững sờ khi thấy anh.
Không nói một lời, Nam quỳ một gối xuống giữa sàn, trước ánh mắt của tất cả mọi người. Anh run rẩy mở chiếc hộp nhẫn ra. Chiếc nhẫn bạc lấp lánh dưới ánh đèn màu.
“Thơm… Anh… anh không có gì ngoài đôi bàn tay này và một trái tim thật lòng. Em… làm vợ anh nhé?”
Giọng anh nghẹn lại vì xúc động. Cả quán im phăng phắc, rồi bỗng vỡ òa trong tiếng vỗ tay và reo hò. Thơm đứng trên sân khấu, hai tay ôm miệng, nước mắt lưng tròng. Cô không nói gì, chỉ gật đầu lia lịa.
Nam sung sướng đến mức muốn hét lên. Anh đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô. Nó vừa vặn một cách hoàn hảo. Thơm bước xuống sân khấu, ôm chầm lấy anh. Cả hai cứ thế ôm nhau, mặc kệ những tiếng chúc phúc và reo hò xung quanh.
Họ tìm một góc bàn, ngồi bên nhau, tay trong tay. Họ nói về tương lai, về một ngôi nhà nhỏ có hàng rào trắng, về những đứa con, về một giấc mơ thoát khỏi cuộc đời ồn ào của quán hát. Thơm tựa đầu vào vai anh, giọng nói đầy hạnh phúc.
“Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có được giây phút này. Em cứ ngỡ cuộc đời mình sẽ mãi chìm trong những ánh đèn này.”
“Anh sẽ đưa em đi,” Nam thì thầm. “Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình. Em sẽ không phải hát cho người khác nghe nữa, chỉ hát cho anh và các con thôi.”
Thơm siết chặt tay anh, nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má. Mọi người trong quán lần lượt đến chúc phúc họ. Ai cũng mừng cho đôi trai tài gái sắc, mừng cho một câu chuyện tình đẹp như cổ tích giữa đời thường.
Nhưng ai ngờ được, hạnh phúc ngắn ngủi như một giấc mơ. Chỉ ba mươi phút sau, khi họ vẫn còn đang chìm đắm trong men say của tình yêu, tiếng la hét thất thanh vang lên từ ngoài cửa.
“Công an đây! Tất cả mọi người bình tĩnh! Chúng tôi sẽ kiểm tra nhân thân toàn bộ nhân viên trong quán!”
Tiếng hét đanh thép xé toạc không gian lãng mạn. Cánh cửa quán bị đạp tung ra. Mấy người mặc sắc phục cảnh sát ập vào, dáng vẻ nghiêm trọng. Tiếng nhạc tắt phụt. Những tiếng cười nói tắt lịm, thay vào đó là sự hoảng sợ và hỗn loạn.
Nam chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh theo phản xạ kéo Thơm ra sau lưng mình, che chắn cho cô. Chủ quán bị hai người cảnh sát khóa tay, mặt tái mét. Không khí trong quán đặc quánh lại, căng như dây đàn.
Một anh cảnh sát trẻ tuổi tiến về phía bàn của họ. Ánh mắt anh ta sắc lẹm, dừng lại ở Thơm, rồi quay sang hỏi Nam: “Anh là gì của cô này?”
Nam vẫn còn bàng hoàng, nhưng vẫn cố gắng trả lời một cách rành rọt. “Dạ… cô ấy là vợ sắp cưới của tôi.”
Người công an nhìn anh, trong ánh mắt có một chút thương cảm, rồi anh ta lắc đầu, giọng nói lạnh tanh, không một chút cảm xúc: “Tôi rất tiếc phải thông báo cho anh. Cô ta không tên Thơm. Tên thật là Hà Thu, 28 tuổi. Là đối tượng đang bị truy nã toàn quốc vì tội lừa đảo, chiếm đoạt tài sản qua mạng. Quán này chỉ là một bình phong để cô ta ẩn náu và thực hiện các hoạt động phi pháp.”
Từng lời, từng chữ của người công an như những nhát búa tạ giáng xuống đầu Nam. Anh chết lặng. Thời gian như ngừng lại. Tai anh ù đi, không còn nghe thấy gì nữa. Lừa đảo? Truy nã? Bình phong? Những từ ngữ đó sao có thể liên quan đến Thơm của anh, cô gái có giọng hát ngọt ngào và nụ cười dịu dàng?
Chiếc nhẫn trên tay Thơm chợt tuột ra, rơi xuống nền nhà, phát ra một tiếng “keng” lạnh lẽo. Nó lăn một vòng, rồi dừng lại ngay dưới chân cô.
Hai người cảnh sát khác tiến đến, còng tay Thơm lại. Cô không chống cự, chỉ đứng yên, nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Khi họ dẫn cô đi, cô ngoái đầu lại nhìn Nam, một cái nhìn tuyệt vọng và đau đớn. Nước mắt rơi trên gò má đã từng khiến bao người say mê.
“Nam! Em không lừa anh đâu!” Giọng cô lạc đi trong tiếng nấc. “Tình cảm của em là thật! Chỉ là… em muốn được sống thật với anh, một lần thôi!”
Nam vẫn ngồi bất động, ánh mắt vô hồn. Anh nhìn theo bóng cô, cho đến khi cô bị đưa lên chiếc xe cảnh sát đang chờ sẵn ngoài cửa. Chiếc xe rú còi, lao vút vào màn đêm, mang theo cả giấc mơ và hạnh phúc vừa chớm nở của anh.
Khi chiếc xe chở phạm nhân khuất dạng, quán Đêm Thơm chìm trong sự im lặng đến đáng sợ. Mọi người đã giải tán hết. Chỉ còn lại một mình Nam ngồi ở góc bàn cũ. Anh cúi xuống, nhặt chiếc nhẫn bạc lên. Viên đá nhỏ vẫn lấp lánh, nhưng trong mắt anh, nó chỉ còn là một mảnh thủy tinh vô hồn.
Trên bàn, hai ly trà đá vẫn còn dang dở. Nước đá đã tan hết, chỉ còn lại thứ nước nhạt thếch, lạnh lẽo, giống như trái tim anh lúc này.
Người ta kể lại rằng, kể từ cái đêm định mệnh ấy, Nam lại trở về với dáng vẻ lầm lũi của một gã phụ hồ. Anh vẫn đi làm ở công trường, vẫn bán sức mình để kiếm sống. Nhưng trong mắt anh không còn ánh lên niềm hy vọng nữa.
Và mỗi tối, sau khi tan làm, anh không về phòng trọ ngay. Anh lại ghé qua quán Đêm Thơm, giờ đã bị niêm phong, cửa đóng then cài. Anh chỉ ngồi ở bậc thềm bên ngoài, đúng cái góc mà ngày xưa anh vẫn hay đứng nghe lén.
Anh ngồi đó, lặng lẽ, bật chiếc điện thoại cũ của mình. Anh mở bài hát mà Thơm đã hát trong cái đêm định mệnh ấy. Giai điệu quen thuộc vang lên, da diết và ai oán. Giọng hát của cô vẫn ngọt ngào như thế, vẫn khiến lòng người say đắm.
Rồi anh làm một việc kỳ lạ. Anh rót ra hai ly trà đá từ bình nước mang theo. Một ly cho mình, và một ly anh đặt ở khoảng trống bên cạnh, như thể đang chờ đợi một người sẽ không bao giờ quay trở lại.
Cả làng Xuyên Hạ không còn ai đồn về chuyện tình của Nam nữa. Họ chỉ thấy một gã phụ hồ si tình, mỗi đêm lại ra ngồi trước một cái quán hoang, uống trà một mình và nghe đi nghe lại một bài hát cũ. Họ không biết anh đang tiếc thương một mối tình, hay đang cố níu giữ một giấc mơ, dù biết rằng giấc mơ ấy được xây nên từ những lời nói dối. Chỉ có Nam biết, dù cô là Thơm hay Hà Thu, dù cô là ca sĩ hay kẻ lừa đảo, thì tình cảm anh dành cho cô, vẫn là thật. Và anh sẽ mãi mãi chờ đợi một lời hứa, ở một nơi mang tên Đêm Thơm.