10 năm sau, cậu chủ năm trở về cùng 10 chiếc ô tô, cú lật khiến cả dòng họ tái mặt”
Mười năm trước, cái chết đột ngột của ông Phan Minh Lộc – chủ công ty vật liệu xây dựng lớn nhất vùng – khiến cả dòng họ Phan chấn động.
Đám tang chưa kịp nguôi, người ta đã nghe tin Phan Hoàng – con trai duy nhất của ông – bị tai nạn giao thông, tỉnh dậy thì mất trí nhớ hoàn toàn.
Khi ấy, người chú ruột Phan Quang, nhân danh “người giám hộ hợp pháp”, nhanh chóng tiếp quản công ty, rồi từng bước sang tên toàn bộ 3 căn nhà mặt đường và mảnh đất ruộng hơn 2.000m² – tất cả đều vốn đứng tên Hoàng.
Ai cũng thấy bất công, nhưng trước một cậu chủ trẻ ngơ ngác, không nhớ nổi mình là ai, thì có thể làm gì được?
Từ đó, Hoàng bị đưa về vùng quê hẻo lánh “tĩnh dưỡng”.
Anh sống như người xa lạ với chính cuộc đời mình – chỉ có những cơn đau đầu mơ hồ và những mảnh ký ức chập chờn trong mơ.
10 năm sau.
Một buổi sáng đầu tháng Ba, cả thị trấn rúng động khi 10 chiếc xe ô tô đen nối đuôi nhau dừng trước cổng nhà ông Quang.
Cửa xe mở ra, người đàn ông mặc vest xám bước xuống, gương mặt lạnh lùng mà ánh mắt lại sáng rực.
Không ai khác — Phan Hoàng.
Ông Quang nhìn thấy, đứng khựng như hóa đá.
“Cháu… vẫn còn sống à?”
Hoàng cười nhạt:
“Cháu sống tốt, chỉ là… giờ mới nhớ ra hết thôi.”
Anh đưa ra một tập hồ sơ dày cộp, giọng bình tĩnh đến rợn người:
“Tất cả giấy tờ sang nhượng nhà đất mà chú từng làm mười năm trước – đều vô hiệu. Vì khi đó cháu bị mất năng lực hành vi dân sự, và giấy tờ đã được ký bằng thủ đoạn gian dối. Tòa đã ra quyết định hủy hiệu lực toàn bộ.”
Ông Quang tái mặt, toan cãi thì Hoàng đặt tiếp một phong bì hồ sơ thứ hai lên bàn:
“Còn đây là bản kết luận điều tra về việc chú biển thủ tài sản công ty, làm giả con dấu và trốn thuế. Cháu nghĩ chú nên chuẩn bị luật sư đi là vừa.”
Không khí trong phòng đặc quánh.
Bà thím run rẩy, lắp bắp:
“Trời ơi, Hoàng ơi, mười năm qua chú thím vẫn thương con mà…”
Hoàng nhìn thẳng, giọng trầm thấp:
“Thương đến mức tước hết cả tài sản và quá khứ của cháu à?”
Anh quay người bước ra, dàn xe đen lại lăn bánh, để lại phía sau là ông Quang ngồi sụp xuống giữa sàn, mặt trắng bệch, còn dân làng thì xôn xao:
“Cậu chủ Phan Hoàng trở lại rồi – cậu ấy nhớ lại hết rồi!”
Vài tháng sau, công ty Phan Minh được khôi phục, Hoàng mở lại chi nhánh, biến mảnh đất năm xưa chú chiếm thành khu trung tâm logistics lớn nhất tỉnh.
Người ta bảo, đời có vay có trả — chỉ khác là lần này, người trả là kẻ từng nghĩ mình sẽ mãi đứng trên người khác.












