Trong căn nhà lợp mái tôn bạc màu cuối xóm, chị Duyên đang ph;ơi t;;ã của con trai ố;m yế;u thì một tiếng “rầm!” vang lên từ trong nhà.

1. NGÀY CẬU BÉ BẬT DẬY

Buổi chiều cuối tháng bảy oi bức. Trời nắng đến mức con đường bê tông trước cổng Nhà văn hóa thôn nhìn như đang chảy. Nhà ai cũng đóng cửa im ỉm, hoặc trốn trong bóng râm, hoặc vùi mình dưới quạt máy. Cả làng Đông Phù im đến kỳ lạ.

Trong căn nhà lợp mái tôn bạc màu cuối xóm, chị Duyên đang phơi tã của con trai ốm yếu thì một tiếng “rầm!” vang lên từ trong nhà. Chị giật mình đánh rơi cả chậu nước. Tiếng động phát ra từ phòng của Nam — đứa con trai chị đã nằm liệt 3 năm trời, mắt mở mà như vô hồn, cả ngày chỉ nghe được tiếng thở yếu ớt.

Chị chạy vào, tim đập thình thịch.

Và chị đứng sững.

Nam… đang ngồi dậy.

Đúng thế. Đứa con trai mà ba năm nay chị phải lật người mỗi hai giờ để tránh hoại tử, bỗng đang ngồi, hai tay chống xuống giường, đôi mắt long lanh nước. Cả người nó run rẩy, như vừa trèo lên từ vực sâu.

“Mẹ…” Nam bật tiếng đầu tiên sau ba năm.

Nước mắt chị Duyên rơi lã chã. Chị lao tới ôm con, run như con nai bị bắn tiếng súng đầu tiên.

“Nam! Con nói được rồi! Trời đất ơi… con ơi…”

Nhưng Nam không ôm lại. Nó đẩy nhẹ mẹ ra, đôi mắt đỏ hoe, nghèn nghẹn nói như thể từng chữ rút từ đáy phổi:

“Mẹ… mẹ ơi… mẹ phải ly hôn đi.”

Câu nói ấy như lưỡi dao nhọn cắm phập vào căn phòng nhỏ.

Ngoài cửa, hàng xóm đang đi ngang nghe thấy tiếng la thất thanh của chị Duyên, chạy vội vào. Mấy người ngó vào cửa sổ, rồi chỉ trong mười phút cả xóm kéo đến như ong vỡ tổ.

Mọi ánh mắt đổ dồn vào cậu bé.

Kẻ thì choáng váng.
Kẻ thì thì thầm: “Thằng bé bị liệt mà đứng dậy được? Lạ lắm nha…”
Có người lắc đầu, giọng nửa sợ nửa ngờ: “Nó nói ly hôn? Chắc trong nhà có chuyện…”

Gió hè thổi qua mái tôn nghe rin rít như tiếng than khóc.

Còn chị Duyên — chị đứng im lặng, đôi tay run bần bật.

“Nam… con nói gì vậy? Sao lại… ly hôn?”

Nam ngẩng đầu lên, nước mắt ròng ròng:

“Con xin mẹ… Hãy đi khỏi nhà này. Trước khi ông ta về.”

2. BA NĂM TRƯỚC — BI KỊCH KHỞI ĐẦU

Nam từng là cậu bé năng động nhất trường. Học giỏi, chơi bóng đá hay, còn hay đạp xe vòng khắp xóm đưa đồ giúp các bác lớn tuổi. Ai cũng yêu quý nó.

Cho đến cái ngày định mệnh ấy.

Hôm đó, trời mưa tầm tã. Chị Duyên đang đi làm công nhân dưới xưởng may, thì nhận được cuộc gọi hốt hoảng của hàng xóm:

“Duyên ơi! Nam bị tai nạn! Nó bị trượt chân ngã từ trên cầu xuống! Mau về đi!”

Chị Duyên chạy về nhà trong cơn bão lòng. Khi đến nơi, cậu bé đã bất tỉnh. Người ta bảo Nam bị ngã xuống bậc cầu xi măng, đập đầu mạnh. Sau chấn thương, Nam không thể nói, không thể cử động, chỉ còn đôi mắt mở lờ đờ.

Bác sĩ nói hy vọng rất mong manh.

Suốt 3 năm, chị Duyên như hóa đá nhưng vẫn cần mẫn bên giường con. Người chồng — anh Hậu — ban đầu có vẻ thương con nhưng càng về sau càng lạnh lùng. Đi đâu suốt ngày, thỉnh thoảng say xỉn, mùi thuốc lá, mùi cồn nồng nặc. Mỗi khi chị Duyên nhắc đến chuyện đưa con đi phục hồi chức năng, anh quát:

“Vô ích! Để tiền tao còn lo chuyện khác!”

Chị Duyên cắn răng chịu đựng.

Hàng xóm cũng lắc đầu:
“Chồng mày dạo này lạ lắm.”
“Thấy suốt ngày la cà quán xá, còn về đập phá…”
“Nhìn mặt nó… tao thấy ghê lắm Duyên ạ.”

Nhưng chị Duyên không tin. Chị chỉ nghĩ: chồng khổ, chồng stress vì con bệnh lâu, nên sinh hư. Chị chẳng dám trách gì.

Không ai biết, trong ba năm ấy, Nam đã nghe — đã chứng kiến — tất cả.

Nhưng bị nhốt trong cơ thể tê liệt, nó không thể nói.

Không thể chỉ ra sự thật.

Không thể cảnh báo mẹ.

3. NHỮNG DẤU HIỆU ĐẦU TIÊN
Một buổi sáng mùa đông, khi chị Duyên đang lau mình cho Nam, chị nghe như tiếng con rên rất khẽ. Chị giật mình, cúi xuống:

“Nam? Con gọi mẹ à?”

Nhưng Nam chỉ chớp mắt rồi nhìn sang hướng khác, ánh nhìn như sợ hãi điều gì.

Tối hôm đó, khi anh Hậu về nhà trong men rượu, chị thấy Nam run lên nhẹ.

Chị hỏi:
“Nam ơi, con lạnh à?”

Ánh mắt Nam lạc đi.

Trong ba tháng sau, chị thấy thêm nhiều điều lạ:

Nam thường xuyên khóc, nước mắt chảy ra dù cơ mặt không cử động.

Mỗi khi nghe tiếng xe máy của anh Hậu từ đầu ngõ, Nam run lên.

Có hôm chị thấy trên cổ Nam có một vết bầm như ai bóp mạnh.

Chị hỏi chồng. Anh gằn giọng:

“Trẻ nằm nhiều bị thế! Có gì đâu. Lo chuyện nhà đi!”

Hàng xóm đôi lần thấy anh Hậu ngồi cạnh giường Nam, đóng cửa và nói gì đó, giọng rất nhỏ và rất độc địa. Nhưng không ai dám nói với chị Duyên. Anh Hậu nổi tiếng hung dữ, động là đấm, chửi cả làng không chừa ai.

Rồi một đêm, chị Duyên đi làm ca tối, về sớm hơn mọi hôm. Vừa đến trước cửa, chị bỗng nghe tiếng anh Hậu trong phòng con:

“Mày mà hé môi nói ra một chữ… là tao giết cả mày lẫn mẹ mày. Hiểu chưa?”

Giọng Nam nghẹn như gió bị bóp cổ:

“Ư… Ưm…”

Chị Duyên rụng rời.
Cả đời chị chưa bao giờ nghe chồng nói bằng cái giọng ấy.

Nhưng khi chị mở cửa, anh Hậu đã ngồi yên như chưa từng nói câu nào. Nam thì bất động, mắt trợn lên đầy sợ hãi.

4. NGÀY CẢ LÀNG KÉO ĐẾN
Trở lại hiện tại.

Khi Nam bật dậy và nói “Mẹ, hãy ly hôn đi”, cả làng như nổ tung. Mười mấy người đứng chật sân. Đứa con trai lành lại được sau ba năm — đó đã là một điều kỳ tích. Nhưng câu nói của nó mới khiến người ta rùng mình.

“Mẹ… con xin mẹ… đừng sống với ông ta nữa…”

“Mẹ…” Nam nấc lên, giọng tha thiết:
“Chính ông ta làm con bị liệt.”

Cả sân im phăng phắc.

Một bác hàng xóm đánh rơi cả cái rổ nhựa.
Một bà cụ bấu chặt tay áo con dâu: “Trời đất ơi…”

Chị Duyên lảo đảo như người mất hồn:

“Nam… con nói sao? Con bị ngã mà…”

Nam lắc đầu, từng chữ như đau đến tận tim:

“Không. Con… không ngã. Mẹ nhớ hôm đó trời mưa không? Con đi tìm bố, vì nghe người ta nói bố đánh nhau ở quán rượu. Con sợ bố bị thương nên chạy đi tìm…”

Chị Duyên bật khóc.
Nam tiếp:

“Con thấy bố cãi nhau với chú Quảng ở trong quán. Bố say lắm. Bố thấy con đứng cửa, bố gào lên: ‘Mày theo dõi tao hả thằng ranh?’”

“Con sợ quá, chạy đi. Bố đuổi theo…”

Nam nghẹn:

“Bố túm áo con… đẩy một cái. Con té đập đầu vào mép cầu…”

Mọi người ồ lên.
Chị Duyên như sụp xuống.

Nam tiếp, nấc nghẹn từng chặp:

“Bố hoảng. Bố nghĩ con chết. Bố kéo con ra chỗ cầu, tạt nước lên mặt rồi la làng lên cho người ta tưởng con trượt chân. Ai cũng nghĩ con bị tai nạn… nhưng là bố xô con mà ngã…”

Một bác hàng xóm run run nói:

“Trời đất… tôi hôm đó cũng nghe tiếng cãi nhau… nhưng tôi cứ nghĩ hai người say rượu thôi…”

Một người khác cúi đầu:
“Chúng tôi… thấy anh Hậu bồng thằng bé ra, mặt tái lắm. Nhưng anh ấy bảo nó trượt ngã… nên tụi tôi không dám nghi…”

Cả làng thở dài. Một bà cụ gạt nước mắt:

“Tụi tao sợ nó đánh tụi tao… nên im.”

Nam khóc nức nở:

“Ba năm qua… mỗi tối bố nói bên tai con… rằng nếu con nói ra… bố sẽ giết mẹ. Nên con cố im… phải im. Con không dám chết. Con phải sống… để bảo vệ mẹ.”

Cậu ôm mặt khóc:

“Nhưng con sợ lắm. Mỗi khi bố bước vào phòng… con tưởng bố sẽ bóp cổ con thật…”

Tiếng khóc của Nam khiến cả làng lặng người.

5. NGƯỜI CHỒNG TRỞ VỀ
Giữa lúc mọi người đang xôn xao, tiếng xe máy nổ phành phạch ngoài cổng. Chị Duyên giật mình.

Anh Hậu.

Người đàn ông bước vào sân, mắt đỏ ngầu, mùi rượu phả ra nồng nặc. Anh nhìn thấy đám đông.

“Cái gì đây? Lại bày trò gì nữa?”

Anh hất mặt về phía Nam đang ngồi:

“Ô kìa, thằng này đứng dậy được rồi à? Ghê nhỉ. Bịa cái trò gì thế?”

Nam run lên, nép vào lòng mẹ.

Một bác hàng xóm bước lên, giọng mạnh mẽ:

“Hậu! Thằng Nam nói mày xô nó ngã ba năm trước. Đúng hay sai?”

Cả sân chìm trong bóng tối.

Anh Hậu tái mặt, nhưng chỉ trong một giây. Sau đó anh gằn giọng:

“Tụi bây tin lời thằng liệt này hơn tao à?”

Một bà hét:

“Nhưng tao nghe mày đe nó! Tao nghe mày nói mày giết cả hai mẹ con nó nếu nó nói ra!”

Anh Hậu quay sang người phụ nữ đó, mặt đỏ bừng:

“Mày vu oan hả?”

Nam bật lên, hét to nhất trong ba năm:

“BỐ ĐỪNG LÀM MẸ ĐAU NỮA!”

Cả làng cùng đứng về phía mẹ con chị Duyên.

Một thanh niên nói lớn:

“Hậu! Mày làm chuyện tày đình như thế, còn chối hả?”

Anh Hậu bắt đầu run. Không phải vì sợ người làng — mà vì sự thật bị bóc trần.

Anh la lên, như con thú bị dồn vào đường cùng:

“TAO CHỈ ĐẨY NÓ MỘT CÁI!”

Cả sân chết lặng.

Anh gào lên:

“Nó theo dõi tao! Nó nhìn tao như muốn kể hết với mẹ nó! Tao nóng quá… Tao đâu có muốn…”

Anh ngã quỵ xuống bậc thềm. Nhưng người trong làng không ai thương.

Một người đàn ông lớn tuổi nói, giọng rắn như thép:

“Còn ba năm dọa giết vợ con mày? Cũng ‘không muốn’ à?”

Anh Hậu im lặng.

6. SỰ GIẢI THOÁT
Sau ngày hôm đó, Công an xã lập biên bản. Anh Hậu bị tạm giữ chờ điều tra. Ngày đưa đi, anh ta nhìn Nam chằm chằm. Nhưng Nam đã không còn run. Cậu nhìn thẳng người cha độc ác ấy, đôi mắt sáng và đầy đau đớn:

“Con không hận bố. Nhưng con không để bố làm mẹ đau nữa.”

Khi xe chở anh Hậu rời đi, chị Duyên ôm Nam thật chặt. Làng xóm đứng bên ngoài, không ai nói gì, nhưng ai cũng thấy nhẹ lòng — như một đám mây độc đã tan đi.

Bác sĩ xác nhận Nam hồi phục là nhờ tinh thần đột phá cực mạnh — một cú sốc tâm lý khiến cơ thể bật dậy sau ba năm bị kìm nén.

7. TÌNH MẪU TỬ SAU CƠN BÃO
Một tháng sau, Nam tập đi lại. Chậm, đau, nhưng từng bước vững.

Chị Duyên dọn nhà, bán quán hàng nhỏ ngoài chợ. Làng giúp chị, mỗi người một tay. Mọi người bảo:

“Duyên à, thôi đau khổ đủ rồi. Hai mẹ con làm lại cuộc đời.”

Tối hôm đó, trước khi ngủ, Nam nhìn mẹ, nghẹn ngào:

“Mẹ… con xin lỗi. Vì ba năm qua, con không nói được gì. Không bảo vệ được mẹ.”

Chị Duyên xoa đầu con:

“Không phải lỗi của con. Nhờ con mà mẹ thoát.”

Nam nằm xuống giường, thì thầm:

“Con chỉ ước… mẹ cười nhiều hơn…”

Chị Duyên bật khóc. Lần đầu tiên sau ba năm, chị cười trong nước mắt.

8. MỘT KẾT THÚC MỞ RA HY VỌNG
Ngày cuối năm, làng tổ chức Tết sớm cho hai mẹ con. Cả xóm góp tiền mua cho Nam chiếc xe đạp ba bánh để tập đi. Bọn trẻ chạy theo cười rộn rã.

Nam đạp chậm nhưng chắc. Mỗi vòng quay đều là một chiến thắng trước bóng tối đen ngòm mà nó đã phải sống suốt ba năm.

Chị Duyên nhìn con, đôi mắt long lanh dưới ánh nắng chiều.

Làng Đông Phù không còn im lặng nữa.
Và câu nói mà Nam bật ra ngày đầu tỉnh dậy — câu nói khiến cả làng sững sờ — cũng trở thành điểm bắt đầu cho một cuộc đời mới.

“Mẹ… hãy ly hôn đi.”
Không phải là câu đòi chia rẽ.
Mà là câu con trai nói để cứu chính mẹ mình.