QUAN TÀI DƯỚI NỀN ĐẤT NHÃO
Nhà ông Chín nằm ở cuối xóm Ba Đình, sát bìa rừng già. Cái nền đất ấy vốn đã lâu năm, rêu phong, ẩm thấp, mùa mưa thì nhão nhoét, mùa nắng lại nứt nẻ. Ông cụ đã ở trong căn nhà gỗ tềnh toàng ấy hơn ba mươi năm, nay gom góp được ít tiền, lại có mấy đứa con gửi tiền về, nên quyết định phá nhà cũ xây nhà mới cho “đàng hoàng một tí”.
Buổi sáng hôm đó, trời vừa tạnh mưa, đất còn mềm nhũn. Mấy người thợ trong xóm đến phụ đào móng. Mới được hơn một buổi, cuốc xẻng lút xuống sâu thì bất ngờ vấp phải thứ gì đó cứng, nhưng không phải đá. Một người thợ hét lên:
— Ủa, có cái gì lạ lắm ông Chín ơi!
Ông Chín chống gậy lại gần, gương mặt nhăn nheo ánh lên sự tò mò:
— Đào lên coi! Biết đâu hồi xưa người ta chôn cái hũ vàng.
Lời vừa dứt, xung quanh đã râm ran tiếng bàn tán. Đất được bới thêm, bùn nhão tràn ra hai bên, và rồi… một góc cạnh bằng gỗ sẫm màu lộ ra.
Ai nấy đều ngừng thở.
Thêm vài nhát cuốc, toàn bộ vật thể được phơi bày.
Đó là một cỗ quan tài.
Không phải loại thường thấy trong xóm, mà là thứ gỗ cổ, đen bóng, dày cả gang tay, mặt trên khắc những hoa văn kỳ lạ như rồng phượng xen lẫn các đường cong xoắn lấy nhau. Nhìn qua đã thấy lạnh gáy.
Người thợ tên Tư nuốt nước bọt:
— Sao dưới đất nhà ông lại có cái… cái này?
Ông Chín vẫn bình thản, mắt sáng lên vì lòng tham:
— Hồi xưa vùng này chiến tranh loạn lạc, người giàu hay chôn của lắm. Quan tài kiểu này chắc chắn có đồ quý trong đó.
— Nhưng mà… mở ra e là thất đức.
Một thợ khác lên tiếng.
Ông Chín gạt đi, quắc mắt:
— Đất nhà tui, thứ chi nằm dưới cũng là của tui. Mấy chú sợ thì tránh ra, để tui làm.
Ông tự mình bước xuống hố, lấy con búa to để bên cạnh, định đập nắp quan tài. Nhưng khi chiếc búa vừa chạm vào, một tiếng “cốp” vang lên sắc lạnh đến gai người. Cả đám rùng mình. Rõ ràng cỗ quan tài này cứng đến khó tin.
Một cơn gió lạnh quét qua dù trời đang nắng nhẹ.
Cả xóm hiếu kỳ kéo đến xem. Một bác lớn tuổi lắc đầu:
— Quan tài chôn sâu mà gỗ còn mới vậy, chẳng lành đâu nghen Chín. Người ta nói mấy quan tài này thuộc về dòng họ quyền quý xưa, có bùa trấn. Đụng vô dễ gặp chuyện lắm.
— Bùa với ngải gì! Vàng thì chỉ có một!
Ông Chín hậm hực, càng muốn mở bằng được.
Ông lấy xà beng, gõ mạnh một góc. Tiếng gỗ vang lên trầm đục. Đám đông im phăng phắc. Rồi một tiếng “rắc” nhỏ vang lên — kẽ nắp tách ra một đường bằng lưỡi dao.
Ông Chín thở phào, nói trong sự hưng phấn:
— Được rồi! Mở nắp!
Hai thanh niên lực lưỡng trèo xuống giúp ông. Vừa nhích nắp quan tài lên, một luồng khí lạnh phả ra, mùi ngai ngái, ẩm mốc trộn lẫn thứ gì đó tanh nhẹ.
Mọi người dạt ra.
Nắp quan tài bật lên hoàn toàn.
Và rồi… họ nhìn thấy nó.
Bên trong không phải bộ xương khô như họ tưởng. Là một xác người phụ nữ mặc áo gấm đỏ, mặt vẫn nguyên vẹn như đang ngủ. Da không mục nát mà trắng bệch, mái tóc dài đen nhánh trải khắp đáy quan tài. Ở giữa hai tay nàng là một chiếc hộp gỗ nhỏ.
Không ai nói nổi một lời.
Ông Chín tim đập liên hồi, nhưng tham vọng lấn át nỗi sợ. Ông thò tay định cầm chiếc hộp.
Đúng lúc đó, mắt của người đàn bà… hé mở.
Chỉ một khe nhỏ. Nhưng đủ để tất cả rụng rời.
— Trời đất ơi! Nó mở mắt! — ai đó hét lên.
Mấy người nhảy khỏi hố đất, chạy tán loạn. Chỉ còn mình ông Chín đứng ngây ra, chân run bần bật.
Đôi mắt ấy trắng dã, không có đồng tử, nhìn lên nắp quan tài như muốn thoát ra.
Mặt đất bỗng rung nhẹ.
Đèn trước nhà chớp tắt.
Không khí đặc quánh lại.
Một giọng nói không phải tiếng người, giống hơi thở, giống tiếng gió rít, thì thầm ngay sau lưng ông:
— Trả… lại…
Ông Chín giật mình quay phắt, nhưng không thấy ai. Khi nhìn xuống quan tài, đôi mắt trắng dã đã mở to, nhìn thẳng vào ông.
Bất chợt, tay của người đàn bà giật một cái.
Rồi một cái nữa.
Rồi… nắm chặt lấy cổ tay ông Chín.
Ông thét lên kinh hoàng, cố giật tay ra nhưng lực giữ mạnh đến không tưởng. Từ dưới quan tài, gương mặt người đàn bà như nở căng, hai gò má kéo giật sang hai bên, miệng từ từ mở ra một cách dị dạng, rộng hơn cả mức bình thường.
Tiếng gió gào bên tai ông:
— Trả lại những gì không thuộc về ngươi…
Đám xóm chạy lại nghe tiếng kêu, lao xuống kéo ông Chín lên. Nhưng dù mấy người đực rựa cùng cố, cánh tay ấy như bị một thứ vô hình hút chặt xuống.
Cuối cùng, một tiếng “bụp” như xé thịt vang lên — ông Chín được kéo lên khỏi hố.
Còn bàn tay trái của ông…
không còn nữa.
Máu tuôn xối xả. Ông ngất lịm.
Quan tài bỗng đóng sập lại như có ai từ bên trong đẩy mạnh.
Ông Chín được đưa đi bệnh viện, sống sót nhưng kiệt sức, mê man suốt ba ngày. Khi tỉnh dậy, ông lảm nhảm liên tục:
— Bà ấy… bà ấy kêu tui trả lại… Tui không có lấy gì hết… Bà tha cho tui…
Cả xóm hoảng sợ, lập bàn thờ tạm và mời thầy pháp về. Vị thầy, khoảng hơn bảy mươi tuổi, nhìn quan tài chỉ một giây đã tái mặt:
— Đây là loại huyệt phong thủy cực hiếm. Người phụ nữ này là “người được phong ấn”, không phải người thường. Cổ quan tài này có bùa trấn yểm từ trăm năm trước. Ai mở ra sẽ giải phong ấn.
— Giải phong ấn là sao thầy?
Một người hỏi, run rẩy.
Thầy pháp thở dài:
— Nghĩa là thứ bị trấn… đã được thả ra.
Cả xóm im phăng phắc.
— Có cách nào đóng lại không thầy?
— Có. Nhưng phải trả lại món đồ của bà ấy. Trong quan tài có một chiếc hộp, ai đã chạm vào?
Mọi ánh mắt dồn về phía ông Chín — người đã thò tay vào, dù chưa cầm được hộp.
Người thầy lắc đầu:
— Ông ấy không giữ, nhưng sự tham lam đã khiến phong ấn mở. Giờ phải trả lễ gấp, xin lỗi long mạch và cầu cho linh hồn ấy yên ổn trở lại. Nếu không…
Ông nhìn xuống đất, giọng trầm xuống.
— Những chuyện khác còn tệ hơn nhiều.
Nghe mà ai cũng rụng rời.
Đêm đó, khi cả xóm tập trung trước nhà ông Chín để làm lễ, thì một sự việc xảy ra.
Quan tài… tự mở.
Không ai dám đến gần.
Một vệt nước đen từ trong tràn ra, như máu loãng nhưng có mùi tanh ngái. Từ bên trong, tóc đen bắt đầu trườn ra như những con rắn, bò dần lên miệng hố.
Người thầy pháp lập tức ném nén hương vào, miệng đọc chú. Tóc rụt lại, quan tài rung lên dữ dội như có ai bên trong đập mạnh.
Thầy quát:
— Nhanh! Đóng quan tài lại!
Bốn năm người đàn ông dồn lực đẩy nắp xuống. Khi nắp vừa khít, thầy đặt bùa trấn lên, đọc chú liên tục. Mãi hơn mười phút sau, quan tài mới chịu yên.
Mọi người mệt lả.
Thầy pháp quay sang ông Chín, đang ôm cánh tay cụt run không ngừng.
— Ông đã đánh thức linh hồn bị phong ấn. Nhưng may là chưa hoàn toàn. Từ giờ trở đi, đừng bao giờ động tới thứ gì không thuộc về mình. Nếu quan tài đó lại mở thêm lần nữa… tôi không chắc sẽ giữ được linh hồn bà ấy không quật cả xóm.
Ông Chín khóc như đứa trẻ.
Sau buổi đó, quan tài được lấp đất lại thật sâu, phủ bùa khắp mặt đất. Không ai dám bén mảng quanh khu vực ấy nữa, kể cả ban ngày. Nhà mới của ông Chín bỏ dở, ông chọn chuyển đi nơi khác sống với các con.
Nhưng có một điều người ta truyền tai nhau:
Mỗi khi trời sắp mưa, ở khu đất ấy…
lại nghe tiếng gõ nhẹ từ dưới lòng đất.
Ba tiếng, đều đặn.
Như thể ai đó đang cố dậy.
Và đợi ngày được mở ra lần nữa.











