Chồng tôi cứ đêm đến là sang phòng con g/ái lớn ng/ủ, tôi kiểm tra ca/m/er/a thì phát hiện ra sự thật ch/ế/t đi/ế/ng

Tôi từng nghĩ mình là một người mẹ tốt. Một người phụ nữ từng trải qua một đời chồng, ôm con gái nhỏ về sống cùng người chồng thứ hai – người đàn ông mà tôi tin là dịu dàng và bao dung. Anh chưa từng một lời phân biệt, chưa từng khiến con tôi thấy mình là “con riêng”. Tôi tự nhủ: may mắn thật, con bé sẽ có một tuổi thơ êm đềm bên cha dượng.

Nhưng thời gian gần đây, tôi bắt đầu thấy có điều gì đó sai sai.

Con gái tôi năm nay bảy tuổi. Từ nhỏ, bé đã khó ngủ, hay khóc đêm và giật mình giữa chừng. Tôi tưởng do thiếu cha, nên từ khi có “bố mới”, tôi kỳ vọng con sẽ ổn hơn. Nhưng không. Bé vẫn hay khóc thét, tè dầm ra giường, làm tôi và chồng tranh cãi giữa đêm. Hàng xóm đôi khi còn phàn nàn vì tiếng khóc xuyên đêm. Những trận cãi vã khiến tôi mệt mỏi đến mức muốn bỏ hết mọi thứ và chạy trốn, nhưng tôi không thể. Tôi là mẹ, tôi không thể bỏ con.

Một tháng gần đây, tôi thấy chồng mình cứ nửa đêm lại lặng lẽ rời khỏi phòng. Tôi hỏi, anh nói là đau lưng, sang phòng khách nằm cho thoải mái. Nhưng vài đêm liên tiếp, tôi tỉnh giấc, không thấy anh đâu. Một đêm, ánh sáng từ phòng con gái lọt ra qua khe cửa hở, tôi lặng lẽ bước tới. Tim tôi đập rộn ràng, máu như đông lại. Anh đang nằm trên giường cùng con bé. Tôi nổi giận, hét lên:

“Anh đang làm gì thế?!”

Anh chỉ nhìn tôi, bình thản, nói:

“Con bé khóc quá, anh sang dỗ một chút rồi ngủ quên.”

Tôi không thể tin nổi. Những câu trả lời nhẹ nhàng ấy như gươm đâm vào tim tôi. Tôi vừa muốn tin, vừa sợ hãi. Tôi nhớ những câu chuyện tôi từng nghe, từng đọc, từng thấy trên báo… và nỗi sợ ấy bùng lên. Tôi quyết định, tôi phải tìm bằng chứng.

Tôi gắn camera giấu trong góc phòng con gái, yên tâm rằng nếu có điều gì không hay, tôi sẽ có bằng chứng.

Đêm đầu tiên.

Tôi bật camera vào sáng hôm sau, tim run run. Lúc 2 giờ sáng, con bé bật dậy, đôi mắt nhắm nghiền, mặt vô hồn. Bé đi vòng quanh phòng, đập đầu vào tường rồi đứng yên bất động. Tôi nhìn màn hình, tay run, nước mắt trào ra. Tôi thấy chồng tôi mở cửa, chạy vào, nhẹ nhàng ôm con lại. Camera không ghi được tiếng, nhưng tôi nhìn thấy cách anh khẽ vỗ lưng, cách anh nhìn con, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Con bé sau đó nằm xuống và ngủ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tôi khóc. Nỗi sợ vừa rồi, nghi ngờ vừa rồi, tan biến một phần, nhưng câu hỏi vẫn còn: sao con bé lại hành xử như thế?

Tôi mang đoạn clip đến gặp bác sĩ nhi chuyên khoa tâm lý. Bác sĩ nhìn tôi, ánh mắt nhẹ nhàng nhưng nghiêm khắc:

“Con bé bị mộng du. Đây là một dạng rối loạn giấc ngủ thường gặp ở trẻ nhạy cảm hoặc từng trải qua chấn thương tâm lý. Trẻ chỉ thực sự ngủ yên khi có ai đó ôm hoặc trấn an đúng lúc.”

Tôi nghẹn lời.

“Con bé… có từng bị bỏ lại một mình lúc nhỏ, hay bị xa cha mẹ quá sớm không?” – bác sĩ hỏi.

Tôi nấc lên, nhớ lại những tháng ngày sau ly hôn. Tôi từng gửi con cho bà ngoại cả tháng để đi làm xa. Có đêm về, con không nhận ra tôi, còn bám chặt lấy bà không rời. Tôi tự nhủ, mình làm vậy vì tương lai hai mẹ con, nhưng hóa ra, tôi đã để lại một vết nứt trong tâm hồn con bé.

Những ngày tiếp theo.

Tôi bắt đầu quan sát kỹ hơn, quan sát từng chuyển động của con. Con bé vẫn mộng du, vẫn khóc đêm, vẫn giật mình giữa giấc ngủ. Nhưng chồng tôi, người mà tôi từng nghi ngờ, lại luôn ở đó. Anh học cách ôm con đúng lúc, canh giờ con hay tỉnh giấc, nhẹ nhàng trò chuyện để con bé bình tâm, và không một lời oán hờn tôi – người mẹ từng nghi ngờ anh.

Một tối khác, tôi chứng kiến cảnh tượng khiến tim tôi như bị bóp nghẹt: con bé lại giật mình, đi vòng quanh phòng trong vô thức. Chồng tôi chạy tới, nhẹ nhàng đỡ lấy, nói vài câu mà con bé im bặt, nhắm mắt lại ngủ ngay lập tức. Tôi thấy mình như bị đánh gục. Tôi từng gắn camera vì nghi ngờ anh có tội, nhưng hóa ra… người có lỗi, là tôi. Tôi đã để nỗi hoảng sợ lấn át niềm tin và sự biết ơn.

Quá khứ trỗi dậy.

Tôi nhớ lại nhiều hơn, những năm tháng sau ly hôn, tôi tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ. Tôi làm việc xa, gửi con cho bà ngoại, hy vọng mang lại cuộc sống tốt hơn. Nhưng mỗi lần về nhà, tôi lại thấy con bé né tránh tôi, bám lấy bà, khóc không ngừng. Tôi đau lòng nhưng không biết làm sao, cứ nghĩ rằng thời gian sẽ chữa lành tất cả. Nhưng hóa ra, tổn thương ấy đã khắc sâu vào tâm hồn con bé.

Tôi nhớ lại cách chồng tôi kiên nhẫn, cách anh học thói quen của con bé, cách anh tạo ra cảm giác an toàn mỗi đêm. Tôi nhận ra, không phải ai cũng sẵn sàng ôm lấy tổn thương của người khác. Tôi từng nghĩ mình đang bảo vệ con, nhưng chính anh – người cha không máu mủ – lại đang cứu lấy tâm hồn con bé mỗi đêm.

Sự thay đổi trong gia đình.

Từ khi tôi hiểu ra sự thật, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Tôi không còn nghi ngờ, không còn theo dõi chồng từng cử chỉ. Tôi học cách quan sát con bé, học cách hiểu tâm lý trẻ em, học cách nhận ra rằng, đôi khi tình yêu và sự dịu dàng quan trọng hơn tất cả.

Mỗi đêm, tôi nằm cạnh con, ôm bé thật chặt. Con bé giật mình cũng không sợ, bởi có mẹ ở đó. Còn chồng tôi, người cha không ruột thịt, vẫn nằm ở giường cạnh, tay đặt gần để nếu con bé lại giật mình, anh có thể kịp thời trấn an. Không một lời oán hờn, không một ánh mắt trách móc – chỉ có sự dịu dàng, kiên nhẫn và yêu thương.

Tôi nhận ra rằng tình yêu không chỉ là máu mủ, mà là sự hiện diện, là kiên nhẫn và lòng bao dung. Con bé từng bị bỏ rơi trong nỗi sợ và cô đơn, nhưng giờ đây, nhờ anh, bé biết rằng có ai đó luôn bảo vệ, luôn yêu thương mình, ngay cả khi mẹ đôi lúc vắng mặt.

Bài học của tôi.

Tôi học được rằng, đôi khi nghi ngờ xuất phát từ nỗi sợ, từ những ký ức ám ảnh, và từ những tổn thương chưa lành. Tôi từng gắn camera vì sợ hãi, nhưng sự thật cho tôi thấy: tình yêu và sự kiên nhẫn mới là thứ chữa lành những vết nứt trong tâm hồn.

Tôi cũng học được rằng, người cha không máu mủ nhưng biết ôm lấy tổn thương của con gái mình, có thể trở thành một điểm tựa vững chắc cho cả gia đình. Và cuối cùng, tôi học được rằng: một gia đình không hoàn hảo, nhưng khi có lòng tin, sự kiên nhẫn và tình yêu chân thành, những vết thương có thể lành.

Hiện tại.

Mỗi đêm, tôi nằm cạnh con, ôm bé thật chặt. Con bé yên giấc. Còn chồng tôi – người đàn ông tôi từng nghi ngờ – vẫn ở đó, như một bóng mát dịu dàng, sẵn sàng chờ đợi những khoảnh khắc con bé cần an ủi.

Tôi chẳng biết bao giờ mới bù đắp được cho cả hai. Nhưng ít nhất, giờ tôi đã tỉnh táo. Và tôi biết ơn, vì có người đàn ông chọn ôm lấy tổn thương của mẹ con tôi, bằng tất cả sự dịu dàng mà tôi từng không hiểu nổi.

Tôi nhìn hai người họ, con bé an lành trong vòng tay chồng tôi, và tim tôi mềm nhũn. Tôi tự nhủ: từ giờ, tôi sẽ là người mẹ tỉnh táo hơn, biết yêu thương hơn, và biết trân trọng sự dịu dàng của những người bên cạnh.