Những năm tháng ấy, tôi lớn lên giữa những lời đàm tiếu: Con bé “sao chổi” kia kìa! Tránh xa nó ra, không là xui cả năm đó!

1. Đứa trẻ bị ruồng bỏ

Tôi sinh ra vào một đêm giông bão, giữa tiếng sấm chớp rền vang. Bà đỡ kể lại rằng, khi tôi cất tiếng khóc chào đời, trên gò má trái hiện rõ một vết bớt đỏ thẫm, to bằng đồng xu, loang như hình đuôi sao chổi.
Người ta xì xào:

– Đứa bé này không bình thường đâu. Trông cái vết đỏ ấy kìa, điềm gở đấy!

Bố tôi – một người đàn ông nặng nề mê tín, nghe vậy thì mặt tái mét. Mẹ tôi, người vừa vượt cạn, chưa kịp nhìn rõ con, đã nghe chồng quát:
– Không nuôi! Đem cho đi! Cái vết ấy sẽ mang họa cho cả nhà!

Và thế là, chỉ vài giờ sau khi chào đời, tôi bị gói trong chiếc khăn vải cũ, đặt vào tay một người đàn bà nghèo ở cuối làng – bà Tư, góa chồng, không con cái.

2. Tuổi thơ bên người dưng

Bà Tư sống trong túp lều xiêu vẹo, ngày đi cấy thuê, đêm đan lát kiếm gạo nuôi thân. Thế nhưng, bà thương tôi như con ruột.

– Cái bớt của con đâu phải tội. Nó là dấu trời cho, là phúc, chứ chẳng phải điềm gở. – Bà vẫn nói thế, mỗi lần tôi nhìn gương rồi bật khóc.

Những năm tháng ấy, tôi lớn lên giữa những lời đàm tiếu:
– Con bé “sao chổi” kia kìa! Tránh xa nó ra, không là xui cả năm đó!

Tôi đi học, bạn bè xa lánh. Mỗi khi bị trêu chọc, tôi chạy về nhà, gục đầu vào lòng bà Tư mà khóc nấc:
– Sao con lại xấu xí vậy hả bà? Sao người ta ghét con?
Bà ôm tôi, xoa nhẹ lên vết bớt:
– Đẹp xấu không ở ngoài mặt, mà ở cái tâm con ạ. Cứ sống tử tế, rồi ông trời sẽ trả lại công bằng cho con.

3. Ngày định mệnh

Một buổi chiều, năm tôi tròn 17 tuổi, có một chiếc ô tô sang trọng dừng trước ngõ. Một cặp vợ chồng bước xuống – ăn mặc lịch sự, dáng dấp quen quen…

Bà Tư run run gọi tôi ra:
– Họ là bố mẹ ruột của con đấy, bé à…

Tôi chết lặng. Cả người như bị dội nước lạnh.
Bố tôi cúi đầu, nói nhỏ:
– Bố mẹ… xin lỗi. Khi ấy, chúng ta dại dột. Giờ mẹ con bệnh nặng, chỉ muốn gặp con một lần.

Tôi nhìn sang bà Tư – người mẹ nuôi đã bạc tóc vì tôi. Bà gật nhẹ:
– Đi đi con. Ai cũng cần biết mình từ đâu mà ra.

4. Gặp lại người mẹ ruột

Tôi theo họ về. Căn nhà lớn, tiện nghi nhưng lạnh lẽo. Trong phòng, một người phụ nữ gầy yếu nằm trên giường bệnh, gương mặt trắng bệch.
Khi thấy tôi bước vào, bà bật khóc:
– Con… là con thật à? Trời ơi, mẹ xin lỗi! Mẹ yếu lòng quá…

Tôi ngồi xuống, nắm lấy tay bà, cảm nhận bàn tay run rẩy, ấm áp đến lạ. Dù lý trí mách rằng tôi nên hận, nhưng trái tim lại mềm nhũn.

Bà kể:
– Năm ấy, thầy bói phán đứa trẻ mang “vết sao chổi” sẽ khiến cha nó phá sản, mẹ nó bệnh tật. Bố con khi ấy đang làm ăn lớn nên hoảng sợ. Mẹ… không đủ sức chống lại. Nhưng suốt 17 năm, ngày nào mẹ cũng mơ thấy con, với vết bớt đỏ thắm trên má…

Tôi khóc, không nói nên lời.

5. Sự thật đằng sau

Một tuần sau, mẹ ruột tôi mất. Trong tang lễ, họ hàng nhìn tôi với ánh mắt ái ngại – một đứa con “bị ruồng bỏ” nay trở lại trong tang tóc.

Sau lễ, bố tôi trao cho tôi một phong bì:
– Đây là chút tài sản mẹ con để lại. Con hãy coi như bù đắp.

Tôi mở ra, bên trong là giấy chứng nhận quyền sử dụng mảnh đất lớn ở ven sông – kèm dòng chữ mẹ viết trước khi mất:

“Nếu một ngày nào đó con trở về, hãy dùng mảnh đất này để xây mái ấm cho những đứa trẻ bị bỏ rơi. Mẹ mong con không oán hận.”

Tôi cầm tờ giấy, nước mắt rơi lã chã. Trong giây phút ấy, tôi hiểu: tình mẫu tử, dù bị chôn vùi dưới bao lớp định kiến, vẫn không bao giờ mất.

6. Trở về

Tôi đem tờ giấy về cho bà Tư xem. Bà run run:
– Con à, mẹ ruột con mất rồi, nhưng bà ấy vẫn thương con nhiều lắm. Làm đi con, lập mái ấm đi, để những đứa bé như con năm xưa có nơi nương tựa.

Thế là tôi bán một phần đất, xây Mái ấm Sao Chổi, nơi cưu mang những đứa trẻ bị bỏ rơi. Tôi dạy các em học chữ, dạy chúng tin vào chính mình, như cách bà Tư đã dạy tôi.

Ngày khánh thành, nhiều người làng kéo đến. Ai nấy đều ngỡ ngàng khi thấy tôi – đứa bé năm xưa bị gọi là “điềm gở” – giờ đứng giữa sân khấu, nói chuyện về lòng nhân ái và sự tha thứ.

Tôi nhìn xuống hàng ghế đầu, nơi bà Tư ngồi, đôi mắt mờ đục nhưng tràn đầy tự hào.

7. Cái kết – Ánh sáng sau vết bớt

Mười năm sau, mái ấm Sao Chổi trở thành nơi nương náu cho hàng chục đứa trẻ. Tôi vẫn giữ vết bớt ấy trên má – không xóa, không che, bởi nó chính là dấu ấn của cuộc đời tôi.

Có người hỏi:
– Nếu được chọn lại, cô có muốn sinh ra mà không có vết bớt đó không?

Tôi mỉm cười:
– Không. Vì nếu không có vết bớt này, có lẽ tôi đã không biết thế nào là tình yêu thật sự, thế nào là lòng nhân hậu.

Rồi tôi nhìn lên bầu trời, nơi có một vì sao rực sáng – như ánh mắt người mẹ ruột và người mẹ nuôi đang dõi theo.

“Vết bớt của sao chổi” – hóa ra không phải là điềm gở,
mà là dấu hiệu của những người được sinh ra để soi sáng bóng tối trong lòng người khác.