Ba Đứa Trẻ Trong Phòng Trọ 9m² – Mất Mẹ, Mất Cha, Nhưng Không Mất Hy Vọng

Chỉ trong vòng ba tháng đầu năm 2024, một cơn bão nghiệt ngã đã càn quét qua gia đình nhỏ của ba đứa trẻ sống tại TP. Thủ Đức. Gia đình từng có bảy người, giờ chỉ còn lại ba đứa bé nương tựa vào nhau trong một căn phòng trọ chật chội chưa đầy 9 mét vuông. Những ngày tháng sau cùng của tuổi thơ êm đềm đã vĩnh viễn khép lại kể từ khi ba mẹ các em lần lượt ra đi, để lại phía sau là nỗi đau không lời và gánh nặng vượt quá sức tuổi.

Tháng 12 năm 2023, anh Hoàng và chị Hạnh – ba mẹ của ba đứa trẻ – cùng nhau chở hàng thuê trên chiếc xe máy cũ để kiếm thêm thu nhập những ngày cuối năm. Trên đường về, một tai nạn xảy ra. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi sinh tử, anh Hoàng đã kịp đẩy vợ mình ra khỏi làn va chạm trực diện. Chị Hạnh may mắn thoát ch;ết, chỉ bị xây xát nhẹ. Nhưng anh thì không.

Chấn thương nghiêm trọng cùng với bệnh tiểu đường tuýp 2 mà anh giấu gia đình bấy lâu đã khiến tình trạng ngày càng xấu đi. Hơn một tháng sau, vào giữa tháng 1/2024, anh trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay vợ và các con.

Mất đi trụ cột của gia đình, chị Hạnh – người phụ nữ gầy gò vốn đã mang trong mình căn bệnh tim bẩm sinh – dường như gục ngã theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Những đêm dài sau đó, chị chỉ nằm im nhìn trần nhà, đôi mắt trống rỗng, không còn ánh sáng.

Chưa đầy hai tháng sau, vào đầu tháng 3/2024, trái tim của người mẹ ấy ngừng đập. Bác sĩ nói rằng chị ra đi vì nhồi máu cơ tim đột ngột. Nhưng những người thân còn lại đều biết rõ – đó là trái tim tan vỡ vì mất đi người chồng yêu thương, và nỗi lo cho những đứa con còn quá nhỏ dại.

Sau đám tang mẹ, gia đình vốn có bảy người chỉ còn lại ba: Minh – cậu con trai thứ ba, cô em gái Mai – học sinh lớp 9, và cậu út Lâm mới 10 tuổi.

Anh cả và chị hai – do hoàn cảnh riêng – đã chọn sống tách biệt, gần như không còn liên hệ. Mọi gánh nặng đổ dồn lên đôi vai gầy của Minh, cậu thanh niên mới ngoài 18 tuổi, người đã sớm nghỉ học từ lớp 8 để phụ giúp gia đình.

Minh làm nhân viên ca đêm cho một cửa hàng tiện lợi gần khu trọ, với mức lương vỏn vẹn 5 triệu đồng mỗi tháng. Ban ngày, cậu tranh thủ chạy xe công nghệ. Có hôm chỉ đủ ăn, có hôm không dám ghé về nhà vì sợ các em nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi, rệu rã của mình.

Thế nhưng, chưa một lần Minh than vãn. Với cậu, hai đứa em là tất cả những gì còn lại sau cơn lốc mất mát. “Anh hứa sẽ lo cho tụi em học tới nơi tới chốn”, Minh từng nói trong đêm mưa, khi Mai và Lâm ôm nhau khóc vì nhớ mẹ.

Mai – cô em gái lớp 9 – là niềm tự hào lặng lẽ của gia đình. Dù phải học bằng điện thoại cũ, tự học mọi thứ về hội hoạ trên mạng, em vẫn giữ điểm học tập xuất sắc. Em thường vẽ ba mẹ từ trí nhớ, những bức ký họa bằng bút bi trên giấy cũ, em nói “để sau này không quên gương mặt của ba mẹ dù chỉ là một nét”.

Mỗi sáng, em dậy sớm nấu cơm, giặt quần áo, rồi dắt tay em út Lâm đến trường trước khi chạy về kịp giờ học. Em sống như thể mang trong mình lời hứa với ba mẹ: sẽ lớn thật nhanh để bảo vệ em trai, thay phần trách nhiệm của người lớn.

Lâm, dù mới chỉ là một cậu bé tiểu học, đã sớm biết lau giọt nước mắt của chị, biết nhường miếng ăn cho anh trai, biết dọn dẹp nhà cửa sau giờ học. Cậu không còn ngây thơ như những bạn bè cùng lứa – bởi mất mát quá sớm đã dạy em về sự lớn lên trong thầm lặng.

Họ không có ba mẹ, không có sự giúp đỡ ổn định nào, nhưng ba anh em vẫn ôm lấy nhau đi qua mùa tang thương bằng chính tình thương còn sót lại.

Trong căn phòng trọ nhỏ không đủ để kê một cái bàn học tử tế, những buổi tối ba anh em vẫn ngồi bên nhau, chia đôi ổ bánh mì, kể lại chuyện xưa mẹ hay hát ru, ba từng sửa xe đạp ra sao, rồi cùng cười – như thể ba mẹ vẫn còn đâu đây, chỉ đang tạm rời đi.

“Mẹ bảo khi nào con sợ, cứ nắm tay anh chị… Giờ không còn mẹ, nhưng tụi con còn nhau mà”, Lâm từng thì thầm trong đêm, khi cơn mưa lớn đập vào mái tôn rỉ nước.

Minh không dám nghĩ đến tương lai xa. Mỗi ngày trôi qua với cậu là một cuộc chiến với cơm áo gạo tiền, với trách nhiệm và nỗi nhớ. Nhưng cậu vẫn bước tiếp – vì phía sau lưng, là hai đứa em thơ đang dõi theo từng bước của anh.

Gia đình bé nhỏ ấy mất đi người sinh thành, mất đi mái nhà ấm áp năm xưa, nhưng không đánh mất tình thân, không buông bỏ ước mơ và nghị lực. Ba đứa trẻ trong căn phòng 9m² ấy chính là minh chứng rõ ràng rằng: “Tình yêu thương có thể thắp sáng cả những nơi tăm tối nhất của cuộc đời.”