Con dâu đi siêu âm thì tình cờ gặp mẹ chồng đang khám cùng khoa sản – cả hai đều g-iấu chồng, cho đến khi bác sĩ gọi tên người giám hộ ra thì 2 mẹ con ch-ế;t lặng nhìn nhau…
Tiếng loa phòng khám vang lên, rõ ràng từng chữ một: “Mời người giám hộ của bệnh nhân Nguyễn Thị Minh Tuyết vào phòng khám.”
Tuyết nắm chặt tờ phiếu siêu âm, toàn thân khựng lại. Cô không muốn ngẩng đầu lên, nhưng một ánh mắt quen thuộc đang đốt cháy gáy mình.
Bà Hiền – mẹ chồng cô – cũng đang đứng đó. Cả hai người phụ nữ, một người là mẹ, một người là con dâu, đồng thời quay mặt nhìn nhau.
Không ai nói một lời. Cái nhìn ấy sắc hơn mọi lời giải thích.
Cả hai… đang giấu cùng một người đàn ông – cùng một người chồng – và đang khám cùng một khoa: khoa sản.
Nguyễn Thị Minh Tuyết bước ra khỏi nhà từ sớm, viện cớ đi chợ mua hải sản tươi cho bữa cơm chiều. Trong túi xách không có gì ngoài phiếu hẹn tái khám và sổ y bạ mang tên cô. Tuyết mới mang thai được hơn tám tuần. Cô chưa nói với chồng – Hưng – vì muốn chắc chắn mọi thứ ổn định đã.
Lạ thay, cái thai này đến với cô không dễ dàng. Hai năm về làm dâu, từng đợt uống thuốc kích trứng, từng lần tiêm hormone và cả những đêm khóc trong nhà vệ sinh khi thử que thất bại… tất cả Tuyết đều âm thầm chịu đựng. Bà Hiền – mẹ chồng cô – chưa một lần thúc ép gay gắt, nhưng cái nhìn soi mói và tiếng thở dài trong bữa cơm thì Tuyết không thể nào quên.

Khi tin mình có thai, cô đã bật khóc. Cảm giác đó không chỉ là hạnh phúc, mà còn là sự giải thoát. Hưng sẽ vui. Mẹ chồng chắc chắn cũng hài lòng. Cô nghĩ đến những ngày được yêu thương hơn, được làm mẹ thực sự… Và rồi, đến ngày hẹn siêu âm quan trọng, cô quyết định đi một mình – không phải vì Hưng bận, mà vì cô sợ. Sợ nhỡ có chuyện gì xấu, sợ hy vọng lại vỡ tan.
Tại phòng khám, sau khi nộp sổ, cô được hẹn chờ 15 phút. Phòng đông người, Tuyết ngồi nép trong góc, đeo khẩu trang kín mặt. Mắt cô nhìn chăm chăm vào cửa phòng khám, không để ý xung quanh.
Một phụ nữ tầm ngoài 50 tuổi bước vào, mặc áo dài tay, khẩu trang và đội nón rộng vành. Có vẻ bà ta cũng đang cố che giấu điều gì đó. Tuyết chỉ lướt qua, nhưng lại thấy dáng người đó quen quen… Cho đến khi y tá gọi tên:
“Nguyễn Thị Minh Tuyết – chuẩn bị vào khám nhé!”
Rồi sau đó một phút, giọng loa khác vang lên:
“Bệnh nhân Trần Thị Hiền – mời người giám hộ vào phòng khám.”
Tuyết nghe tiếng gọi mà tim thắt lại. Trần Thị Hiền – mẹ chồng cô.
Cô không tin vào tai mình. Quay sang nhìn, người phụ nữ đó cũng đang quay lại – ánh mắt đầy hoảng hốt.
Cả hai người chết lặng.
Trong một góc hành lang, Tuyết và bà Hiền đứng đối diện nhau, không ai nói câu gì. Không khí đặc quánh. Cuối cùng, bà Hiền là người lên tiếng trước:
– Con… cũng… đến khám sản à?
Tuyết nuốt nước bọt. Môi khẽ run:
– Vâng… Con có thai… khoảng hai tháng rồi ạ.
Câu trả lời khiến bà Hiền nhắm mắt lại. Không phải vì vui mừng. Mà như một nỗi gì đó vừa trào lên, không kịp che giấu.
– Còn mẹ…?
Bà Hiền thở dài, rồi quay mặt đi:
– Mẹ… chỉ kiểm tra sức khỏe thôi.
Tuyết nhìn tờ phiếu siêu âm trong tay bà, có dòng chữ “Siêu âm thai kỳ – 11 tuần”.
Im lặng. Nặng nề. Rồi như không chịu được nữa, Tuyết buột miệng:
– Là của ai?
Câu hỏi như lưỡi dao. Bà Hiền nhắm mắt. Tay run lên, môi mím chặt. Rồi bà thì thầm:
– Con không cần biết. Chuyện của mẹ, mẹ tự chịu trách nhiệm.
– Nhưng mẹ đang mang thai. Mẹ… mẹ giấu bố ư?
Bà Hiền không trả lời. Tuyết quay mặt đi, ngực phập phồng. Trái tim cô như bị bóp nghẹt.
– Từ trước đến nay, con luôn nghĩ mẹ là người cứng rắn, đạo đức, khắt khe với con từng chút một… Vậy mà…
Bà Hiền quay lại, ánh mắt đỏ hoe:
– Chính vì mẹ hiểu con từng đau đớn như thế nào khi không thể sinh con… nên mẹ mới không trách con. Nhưng mẹ… mẹ cũng là con người, Tuyết à. Mẹ cũng cô đơn, mẹ cũng có cảm xúc. Từ sau khi ba con mất, mẹ chỉ còn là cái bóng trong căn nhà đó. Chỉ là người giúp việc không lương, là người để mọi người ra lệnh…
Tuyết đứng lặng. Cô chợt thấy bà Hiền không còn đáng sợ như những lần xét nét nữa. Mà là một người phụ nữ đang bị thời gian và nỗi cô độc đè bẹp.
– Nhưng mẹ… 50 rồi. Đứa bé đó, mẹ định thế nào?
Bà Hiền im lặng. Ánh mắt bà hướng ra phía hành lang, nơi một người đàn ông dáng cao, mặc sơ mi đen, đang đứng đợi từ xa. Người đó không phải ba chồng cô. Không phải ai cô quen.
– Mẹ… vẫn chưa biết. Chỉ là… mẹ muốn giữ nó. Vì đây là lần đầu tiên mẹ thực sự cảm thấy mình còn sống.
Tuyết không nói nữa. Cô quay mặt đi, ôm bụng mình, cảm thấy có điều gì vừa vỡ ra – giữa hai người phụ nữ, giữa hai thế hệ – và giữa một gia đình đang chờ cơn bão.
Tối hôm đó, căn nhà họ Trần trở nên lặng lẽ đến bất thường. Tuyết về nhà trước, nằm im trên giường, tay đặt lên bụng, cảm giác đứa trẻ trong cô như đang nghe trộm mọi suy nghĩ.
Cô không biết nên giấu chồng đến bao giờ. Cũng không biết chuyện của mẹ chồng rồi sẽ đi đến đâu. Cô không dám nhìn vào mắt bà Hiền khi cả hai cùng bước vào nhà buổi tối, vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Hưng – chồng cô – vẫn vô tư, vẫn cười, vẫn hỏi vợ muốn ăn gì mai anh mua. Anh không biết hôm nay có hai sinh linh nhỏ đã vô tình kết nối hai người phụ nữ trong nhà bằng một bí mật không thể nói ra.
Tuyết quyết định nói cho Hưng biết về việc cô mang thai. Anh sững người vài giây, rồi bật cười, ôm lấy cô:
– Trời ơi, thật hả em? Em không đùa anh đấy chứ? Em biết anh mong đến mức nào không?
Tuyết chỉ gật đầu, nước mắt rơi xuống má.
– Em không dám chắc… nên chưa dám nói.
Hưng hôn lên trán cô, vuốt nhẹ lưng:
– Không sao. Giờ em nói là đủ rồi.
Hạnh phúc của họ như trọn vẹn. Nhưng Tuyết biết, điều đó chỉ là tạm thời. Vì có một điều khác, lớn hơn, đang chờ chực lộ diện.
Một cuộc điện thoại từ bệnh viện bất ngờ gọi đến. Lúc đó, Tuyết đang nấu ăn, còn Hưng thì ngồi gần đó.
– Dạ… tôi là Trần Hiền. Nhưng hiện giờ tôi không tiện nghe máy. Gọi lại sau giúp tôi nhé…
Hưng nhìn số gọi đến rồi cau mày:
– Ơ, số bệnh viện… Sao lại gọi vào máy mẹ?
Tuyết im bặt. Tay cô ngưng đảo thức ăn.
– Mà mẹ có bệnh gì à? Hôm trước anh thấy mẹ hay mệt…
Tuyết đặt vội cái chảo xuống, rồi quay lưng:
– Em không biết. Chắc chỉ là khám sức khỏe định kỳ thôi…
Hưng không hỏi nữa. Nhưng ngày hôm sau, anh về với vẻ mặt khác hẳn. Đôi mắt sâu hoắm, môi mím chặt.
– Tuyết… Mẹ đang mang thai, đúng không?
Câu hỏi khiến Tuyết gần như ngã quỵ. Tim cô đập mạnh, cô run rẩy.
– Anh… Anh biết rồi sao?
Hưng lùi lại nửa bước:
– Anh tìm thấy sổ khám trong phòng mẹ. Anh hỏi, mẹ không nói. Anh gọi bệnh viện xác minh… là thật.
Anh đấm mạnh tay vào tường. Mắt đỏ lên. Tuyết không dám tiến lại gần.
– Mẹ mình… 53 tuổi rồi đấy, Tuyết! Mà bà lại giấu cả nhà. Em biết không? Em biết từ bao giờ?
Tuyết cúi mặt:
– Em… biết. Em gặp mẹ ở bệnh viện hôm em đi siêu âm. Nhưng mẹ xin em đừng nói. Bà nói bà cô đơn…
Hưng bật cười khô khốc:
– Cô đơn? Rồi bà yêu ai? Có chồng rồi, bố anh mới mất được ba năm!
Câu hỏi ấy chẳng ai trả lời được. Mãi đến tối muộn, khi bà Hiền về, không khí trong nhà lạnh đến khó thở.
Không ai ăn miếng nào. Bà Hiền ngồi xuống, nhìn con trai và con dâu, rồi từ tốn nói:
– Đúng. Mẹ có thai. Và mẹ không hối hận.
Hưng đứng phắt dậy:
– Mẹ… làm vậy không thấy nhục à? Danh dự của cả gia đình thì sao?
Tuyết siết chặt tay. Cô định lên tiếng nhưng bà Hiền đã chặn lại:
– Mẹ không cần con hiểu. Mẹ chỉ cần con biết một điều: Người đó là người mẹ yêu. Không phải sai lầm. Là lựa chọn.
– Lựa chọn? Làm mẹ đơn thân ở tuổi 53?
– Không. Người đó yêu mẹ. Và… mẹ sắp đi nước ngoài. Ông ấy đã thu xếp ổn thỏa hết.
Không khí im bặt. Hưng như không thể tin vào tai mình:
– Mẹ định… bỏ đi?
– Phải. Mẹ đã sống cả đời trong sự hy sinh và im lặng. Lần đầu tiên mẹ làm điều cho riêng mình, các con không cần hiểu. Chỉ cần biết: Mẹ vẫn là mẹ các con. Nhưng mẹ không còn là cái bóng trong nhà này nữa.
Bà Hiền lên máy bay sang Canada – nơi người đàn ông kia đã đợi sẵn. Người đó là một người quen cũ thời thanh xuân của bà, gặp lại trong một dịp họp mặt. Ông là góa vợ, sống một mình nhiều năm, trở về Việt Nam du lịch và bất ngờ tìm thấy bà Hiền trong một buổi đám giỗ họ hàng xa. Họ nối lại tình xưa trong âm thầm, lặng lẽ.
Cả nhà ban đầu không thể chấp nhận. Nhưng sau đó, khi những bức thư tay bà gửi về – có cả ảnh siêu âm, hình ảnh căn nhà nhỏ nơi đất khách, nụ cười bà rạng rỡ hơn bao giờ hết – thì Tuyết hiểu: Bà đã thật sự sống.
Tuyết cũng sinh một bé trai khỏe mạnh. Trong lá thư cuối năm, bà Hiền viết:
“Đứa bé của mẹ là phép màu đến muộn. Đứa bé của con là điều kỳ diệu đúng lúc. Chúng ta đều đã chờ đợi rất lâu để được làm mẹ, Tuyết à.”
“Làm mẹ, không quan trọng tuổi tác, quan trọng là trái tim mình còn biết yêu, biết sống.”
Hai người phụ nữ, hai số phận, hai đứa trẻ đến trong đời họ như một khởi đầu mới.
Tuyết nhìn con trai ngủ ngon trong nôi, rồi nhìn tấm ảnh bà Hiền gửi về từ phương xa, cầm đứa bé sơ sinh trong tay – nụ cười bà rạng rỡ như chưa từng biết đến cô đơn.
Và Tuyết thì thầm:
– Mẹ đã đúng. Đôi khi, sống thật với trái tim mình… là điều can đảm nhất một người phụ nữ có thể làm.