Con không giống mình chồng nghi ngờ vợ ngoại tình đòi đi xét nghiệm ADN. Cầm kết quả anh hoài nghi vợ th/ông đ/ồng với bác sĩ liền q/uát l/ớn: ‘Con tôi sao lại tóc xoăn?’. Vợ s/ợ quá tới ng/ất xỉ/u

Thằng bé không giống anh chút nào… tóc nó xoăn, mắt nó to, da lại trắng hồng. Anh không tin đó là con mình!”
Câu nói ấy vang lên như tiếng sét ngang tai trong căn nhà nhỏ ở cuối hẻm. Ánh mắt Lâm nhìn vợ đầy nghi kỵ, còn Trang thì run rẩy, tay ôm đứa bé đang khóc oe oe.

Nguyễn Văn Lâm, 33 tuổi, kỹ sư xây dựng ở TP.HCM, vốn là người chồng hiền lành, ít nói. Vợ anh, Trần Thị Trang, 28 tuổi, là nhân viên kế toán tại một công ty dược. Họ cưới nhau đã ba năm, và vừa đón đứa con trai đầu lòng – bé Bon, được 4 tháng tuổi. Vốn là cặp đôi ít khi cãi vã, nhưng kể từ khi Bon chào đời, Lâm bắt đầu có những thay đổi trong suy nghĩ.

Trang không nhận ra sự lạnh nhạt từ chồng ban đầu là vì áp lực công việc, rồi do Bon hay quấy đêm, nhưng sự thật không đơn giản như thế. Lâm để ý từng nét trên khuôn mặt con trai – đôi mắt to tròn, sống mũi cao, làn da sáng, và đặc biệt là mái tóc xoăn nhẹ như lai Tây.

Một lần ngồi nhậu cùng bạn, một người bạn thân của Lâm vô tình buông câu:

“Ê, mày có chắc con mày không đó? Nhìn giống con ông Tây nào ghê.”
Dù chỉ là câu nói đùa, nhưng nó như gieo hạt nghi ngờ vào tâm trí Lâm. Anh bắt đầu soi từng chi tiết: Bon không giống anh, không giống mẹ, và tuyệt nhiên không giống ai trong hai bên nội ngoại. Từ đó, trong anh âm ỉ một nỗi ngờ vực.

Lâm bắt đầu thay đổi: ít cười, hay giật mình nhìn con, và mỗi lần thấy vợ âu yếm con, trong lòng lại trào lên cảm giác bực dọc khó hiểu. Cuối cùng, một ngày anh quyết định lén lấy tóc của bé Bon để mang đi xét nghiệm ADN.

Trang phát hiện khi thấy phong bì kết quả trong túi áo chồng, lúc đang giặt đồ. Tim cô thắt lại. Cô khóc, nhưng không dám đối chất, chỉ đợi đến khi chồng nói ra.

Khi kết quả được mở ra ngay giữa phòng khách, có cả mẹ Lâm chứng kiến, không khí trở nên đặc quánh. Lâm run tay, đọc dòng chữ in đậm:

“Không loại trừ quan hệ huyết thống cha – con.”

Trang chưa kịp thở phào thì Lâm đột ngột nổi giận:

“Không thể nào! Kết quả này sai! Làm sao con tôi lại có tóc xoăn được? Tôi chưa từng có ai trong họ có tóc như vậy!”

Anh ném tờ giấy xuống đất, mặt đỏ gay.
Trang sợ hãi đến mức tay chân bủn rủn, cố nói:

“Anh… kết quả là đúng mà, Bon là con anh, em thề…”
Nhưng Lâm không nghe. Anh quay sang bác sĩ xét nghiệm – người đi cùng vì là bạn thân của mẹ anh, và lớn tiếng chất vấn.

Trang tái mặt, đứng không vững rồi ngất xỉu trong tiếng khóc thét của Bon. Mẹ chồng – bà Tư, vốn im lặng từ đầu, lúc này mới chậm rãi bước tới, đưa cho Lâm một phong bì khác, nói nhỏ:

“Cái này… mẹ giấu lâu rồi, giờ nên đưa cho con biết sự thật.”

Bên trong là một tờ giấy cũ, có dấu đỏ của bệnh viện tỉnh năm 1991.

Tờ giấy Lâm đang cầm trên tay là kết quả xét nghiệm ADN từ hơn ba chục năm trước. Anh đọc, mắt mở to kinh ngạc:

“Nguyễn Văn Lâm – không cùng huyết thống với Nguyễn Văn Hoàng (người cha trên giấy khai sinh).”

Anh bàng hoàng nhìn mẹ. Bà Tư ngồi xuống ghế, thở dài:

“Thằng Lâm à, thật ra… ba con không phải là ba ruột của con. Hồi xưa mẹ đi làm hợp tác lao động ở Tiệp Khắc, mẹ trót yêu một người đàn ông ngoại quốc. Sau đó về nước thì mẹ mang thai con, nhưng vì sợ điều tiếng, mẹ im lặng. Ba con bây giờ cưới mẹ khi con còn trong bụng…”

Căn phòng chìm trong im lặng.

Mái tóc xoăn của bé Bon bỗng trở thành bằng chứng không phải của sự phản bội, mà là sợi dây di truyền từ một phần quá khứ bị chôn vùi.

Lâm như người mất hồn. Anh nhìn con trai đang ngủ ngon lành trên tay mẹ, và giọt nước mắt lăn dài:

“Con… là con của mình… Nhưng sao mình lại hồ đồ đến vậy?”

Trang tỉnh lại, đôi mắt sưng húp. Cô không trách, chỉ hỏi nhẹ:

“Anh còn tin em không?”

Lâm quỳ xuống, ôm lấy tay vợ:

“Anh xin lỗi… Là do anh ích kỷ, anh ngu ngốc. Tóc xoăn không phải tội. Cái tội là không tin vào người mình yêu.”

Bà Tư chỉ nhìn con trai và con dâu, rồi quay sang nhìn Bon đang nhoẻn miệng cười như chưa từng có sóng gió. Mái tóc xoăn ấy không còn là điều lạ lẫm, mà là minh chứng cho một dòng máu kéo dài từ tận châu Âu xa xôi, qua những thăng trầm của mẹ, và giờ là sự kết nối bất ngờ giữa hai thế hệ.

Vài tháng sau, cả gia đình cùng về quê làm giỗ ba Lâm – người cha trên giấy tờ nhưng là người đã yêu thương và nuôi nấng Lâm như con ruột. Lâm giờ đã học được một điều quan trọng: Máu mủ không chỉ định nghĩa bằng gen, mà bằng tình thương, bằng lòng tin, và đôi khi… là cả sự tha thứ.