Bà lão 70 tuổi mang theo 800 triệu đến nhà con trai để dưỡng già, đứng ngoài cửa vô tình nghe con dâu nói một câu, bà vội ôm túi quay trở về

Bà lão 70 tuổi mang theo 800 triệu đến nhà con trai để dưỡng già, đứng ngoài cửa vô tình nghe con dâu nói một câu, bà vội quay trở về

Bà Nhàn năm nay đã ngoài 70. Chồng mất sớm, bà ở một mình trong căn nhà nhỏ lụp xụp ở quê. Suốt đời lam lũ nuôi hai con trai ăn học nên người. Nay tuổi cao, sức yếu, tiền tiết kiệm chẳng bao nhiêu, chỉ có hơn 800 triệu bà tích cóp nhờ bán miếng đất vườn cạnh nhà. Bà định bụng sẽ mang số tiền ấy lên thành phố, ở với vợ chồng con trai cả, đỡ đần được gì thì đỡ, sau này nhắm mắt xuôi tay cũng có con cháu bên cạnh.

Sáng sớm hôm ấy, bà xếp gọn đồ vào túi vải, lấy bọc tiền cuốn trong khăn nâu cất vào đáy làn, bắt xe đò đi lên thành phố. Đến cổng khu nhà, bà nhìn lên căn hộ tầng 3, lòng rưng rưng hạnh phúc khi nghĩ từ nay sẽ được ở gần con cháu.

Đứng trước cửa, bà nghe tiếng con dâu – Thúy – đang nói chuyện điện thoại. Giọng cô ta đầy khó chịu:
– Mẹ anh định lên đây ở hẳn á? Trời đất ơi, em đã bận tối mặt với con nhỏ, còn phải nấu nướng giặt giũ cho bà già nữa à? Không lẽ bắt bà trả tiền ăn tiền ở? Mà thôi, dù có trả cũng phiền phức lắm. Em không thích sống chung với người già.

Bà Nhàn chết lặng, bàn tay cầm túi run lên. Trái tim bà nhói đau như có ai bóp nghẹt. Bà nghe tiếng con trai vội vàng đáp nhỏ:
– Em bớt giận, để anh tính… Nhưng mẹ anh già rồi, ở quê một mình cũng tội.
– Tội thì kệ bà chứ, em không chịu nổi cảnh chung đụng đâu. – Con dâu cộc lốc.

Bà Nhàn nuốt nước mắt, quay lưng bước xuống cầu thang. Mỗi bậc thang như dao cứa vào tim. Ra đến cổng khu chung cư, bà ngồi xuống ghế đá, nhìn dòng xe cộ tấp nập mà mắt nhòe đi. Bà rút bọc tiền ra, nhìn thật lâu. Bà định đưa hết cho con trai, chỉ mong được ở cùng, sáng sáng đưa đón cháu đi học, chiều nấu cơm đợi con dâu về. Nhưng giờ bà hiểu, sự hiện diện của bà chỉ khiến họ thêm gánh nặng.

Bà bắt xe quay về quê. Trên xe, bà dựa đầu vào cửa kính, nghe tiếng mưa lách tách bên ngoài. Bà nghĩ tới gian bếp nhỏ có mấy hũ dưa cà, nghĩ tới con chó vàng già yếu vẫn nằm đợi bà về, nghĩ tới mảnh vườn sau nhà tuy cỏ mọc um tùm nhưng vẫn có rau ăn quanh năm.

Về đến nhà, trời đã nhá nhem tối. Con chó vàng chạy ra mừng rỡ, vẫy đuôi quấn quanh chân bà. Bà Nhàn cúi xuống xoa đầu nó, khẽ nói:
– Ngoan, tao về rồi đây, về với mày thôi.

Hôm sau, bà đi chợ đầu làng, mua ít gạch ngói và xi măng. Bà thuê thợ về sửa lại mái nhà dột, lát lại nền gạch bong tróc. Họ thắc mắc sao tự dưng bà sửa nhà lớn vậy, bà chỉ cười:
– Tôi định để dành tiền dưỡng già, nhưng giờ ở đây cho yên. Đến đâu thì đến.

Những ngày sau, căn nhà nhỏ của bà sáng đèn mỗi tối. Bà trồng thêm luống rau cải, nuôi thêm đôi gà. Chiều chiều, bà nấu cơm, mùi canh rau tập tàng thơm nghi ngút, bà vừa ăn vừa nghe radio. Thi thoảng có người hàng xóm ghé chơi, bà rót trà mời, cười nói rôm rả.

Một buổi chiều mưa, con trai bà gọi điện:
– Mẹ, sao hôm trước mẹ không lên nhà con? Mẹ đang ở đâu?
Bà Nhàn nhìn màn mưa trắng xóa ngoài sân, giọng nhẹ tênh:
– Mẹ vẫn ở quê. Ở đây yên ổn, quen rồi. Mẹ khỏe, con đừng lo.

Bà không trách con, cũng chẳng oán con dâu. Mỗi người đều có cuộc sống riêng, và bà không muốn làm phiền ai nữa. Bà hiểu, cuộc đời này, người ta chỉ thật sự hạnh phúc khi học được cách tự thương lấy bản thân mình.

Đêm ấy, bà nằm trên giường, nghe tiếng mưa rơi trên mái tôn mới lợp, lòng bình yên lạ. Bên tai bà văng vẳng câu ca dao mẹ từng hát:
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ, đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con.”

Bà nhắm mắt, mỉm cười. Bà tin, nơi góc quê nghèo này, bà vẫn còn tự do, còn chút bình yên, còn đủ ấm áp để sống trọn những năm tháng cuối đời.