Trời tháng Bảy đổ lửa. Chiếc xe buýt liên tỉnh đang đậu ở bến cuối để nghỉ ngơi, chuẩn bị cho chuyến quay về. Tuấn – phụ xe buýt mới 25 tuổi – đang lau sàn xe thì phát hiện dưới dãy ghế cuối có một chiếc vali màu đỏ.
Anh vội mở ra kiểm tra để tìm thông tin liên lạc trả lại cho khách. Nhưng khi vừa mở khóa, Tuấn sững người. Bên trong vali chất đầy những cọc tiền được bọc cẩn thận. Anh đếm sơ qua, chắc phải hơn 500 triệu đồng.
Tim Tuấn đập mạnh. Mồ hôi lăn dài trên thái dương. Anh nhớ tới mẹ mình – người đang nằm viện vì bệnh tim. Bác sĩ nói phải phẫu thuật gấp nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mấy ngày nay, anh đã vay mượn khắp nơi vẫn chưa đủ. Số tiền này thừa để cứu mẹ anh.
Một tiếng nói vang lên trong đầu: “Cầm lấy, rồi bỏ trốn đi. Mẹ sẽ được cứu, mày cũng có tiền trả nợ, mua nhà, đổi đời.”
Nhưng ngay lập tức, Tuấn lắc đầu. Anh nhớ đến lời mẹ dạy từ thuở nhỏ: “Nghèo tiền bạc không đáng sợ, nghèo nhân cách mới đáng sợ nhất.”
Anh hít một hơi thật sâu, khóa vali lại, rồi lập tức báo cho công ty xe buýt. Cùng lúc đó, điện thoại công ty đổ chuông. Một người phụ nữ hốt hoảng khóc nấc trong máy:
– Tôi… tôi để quên vali trên xe buýt tuyến liên tỉnh. Trong đó là tiền chuẩn bị đóng cho bệnh viện phẫu thuật cho chồng tôi. Xin hãy giúp tôi, gia đình tôi chết mất nếu mất số tiền này…
Nghe giọng run rẩy ấy, Tuấn cay mắt. Anh nói khẽ:
– Chị yên tâm, em đang giữ vali của chị. Em sẽ mang về bến trả lại, chị đừng lo.

30 phút sau, người phụ nữ ấy xuất hiện. Đó là một cô giáo tiểu học ngoài 40 tuổi. Vừa thấy Tuấn, chị òa khóc, quỳ xuống cảm ơn. Nhưng Tuấn vội đỡ chị dậy:
– Chị đừng làm thế, em chỉ trả lại đồ của chị thôi.
Chị run run mở vali, nước mắt giàn giụa khi thấy số tiền vẫn còn nguyên. Trong lúc xúc động, chị thấy mắt Tuấn đỏ hoe, hỏi nhỏ:
– Em còn trẻ thế này, sao lại đi làm phụ xe vất vả?
Tuấn cúi đầu kể về hoàn cảnh: cha mất sớm, mẹ nuôi anh khôn lớn, nay bệnh tim cần mổ gấp mà anh chưa xoay đủ tiền viện phí. Nghe xong, chị nắm chặt tay anh, im lặng rời đi.
Chiều hôm đó, Tuấn đang ngồi bên giường bệnh của mẹ thì chuông điện thoại reo. Anh bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc:
– Em Tuấn phải không? Chị là người quên vali trên xe buýt đây. Chị đã kể chuyện của em cho giám đốc bệnh viện – chồng chị – nghe rồi. Em đưa mẹ tới bệnh viện của chị làm thủ tục ngay nhé. Chi phí ca phẫu thuật, chị xin được tài trợ toàn bộ. Em cứ yên tâm chăm mẹ, khi nào có tiền hãy trả dần, mà nếu không trả được cũng không sao, vì tấm lòng em còn quý hơn mọi số tiền.
Tuấn chết lặng. Anh ôm mẹ bật khóc như một đứa trẻ. Suốt những tháng sau đó, mẹ anh được phẫu thuật thành công, hồi phục khỏe mạnh. Còn Tuấn, câu chuyện về anh lan truyền khắp các diễn đàn. Nhiều nhà hảo tâm tìm đến giúp đỡ. Công ty cũng cất nhắc anh lên làm nhân viên văn phòng để anh có thời gian chăm mẹ.
Một buổi sáng, khi đưa mẹ ra công viên tập thể dục, Tuấn khẽ nắm tay bà, giọng nghẹn ngào:
– Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ đã dạy con làm người tử tế. Hôm nay con mới hiểu, chỉ cần mình sống lương thiện, trời sẽ không phụ.
Người mẹ cười hiền, vuốt tóc anh:
– Mẹ không cần con giàu, mẹ chỉ cần con giữ được trái tim trong sạch này. Thế là đủ rồi.
Họ cùng nhìn lên bầu trời rực rỡ nắng sớm, lòng ngập tràn niềm hạnh phúc. Bởi trên đời này, điều quý giá nhất không phải là tiền bạc, mà là tấm lòng biết cho đi, ngay cả khi bản thân cũng đang trong khốn khó