Tôi bảo vợ rút hết 500 triệu tiền tiết kiệm đưa tôi mang về quê xây lại nhà cho ông bà nội vậy mà cô ấy kiên quyết không chịu

Chương 1: Ngọn Lửa Trong Căn Gác Trọ

Trưa hôm ấy, Sài Gòn oi bức như một cái lò nung khổng lồ. Trong căn hộ thuê vỏn vẹn 25 mét vuông ở quận Gò Vấp, không khí ngột ngạt đến mức tưởng như có thể châm lửa là bùng cháy. Tiếng ve râm ran ngoài ban công hòa lẫn vào tiếng điều hòa cũ kỹ đang gồng mình phả ra hơi nóng, tạo thành một bản giao hưởng khó chịu, não nề. Và giữa không gian đặc quánh ấy, một cuộc cãi vã nổ ra, đẩy sự căng thẳng lên đến đỉnh điểm.

– Em rút tiền tiết kiệm ra đi, năm trăm triệu thôi. Anh cần mang về quê gấp để sửa lại căn nhà cho ông bà nội. Mái tôn dột nát, tường xi măng nứt toác hết cả rồi. Mùa mưa sắp tới, bố mẹ ở vậy sao đành.

Huy nói, giọng anh có chút nài nỉ nhưng cũng không giấu được vẻ mệnh lệnh. Anh vừa đi làm về, chiếc áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi còn chưa kịp thay. Anh nhìn vợ – Linh, người phụ nữ từng vì anh mà bỏ cả công việc tốt ở thành phố lớn, theo anh vào đây lập nghiệp từ hai bàn tay trắng. Người đã từng nấu cho anh từng bữa cơm đạm bạc, từng tự tay cắt cho anh mái tóc khi họ còn khó khăn đến mức không dám ra tiệm. Nhưng giờ đây, khi nhìn vào đôi mắt kiên định của cô, Huy bỗng thấy một sự xa lạ đến nao lòng.

– Em không đồng ý. Tiền đó là của em, là mồ hôi nước mắt em dành dụm từ trước khi mình cưới nhau, phòng khi con ốm đau, nhà có việc đột xuất. Em không thể đưa được.

Câu nói của Linh dứt khoát, không một chút do dự. Và chính sự rành mạch đó đã khiến máu trong người Huy sôi lên. Cơn giận dữ bùng lên, che mờ đi hình ảnh người vợ tảo tần sớm hôm. Anh chỉ thấy trước mắt là một người phụ nữ ích kỷ, một người vợ không biết vun vén cho gia đình chồng.

– Cô nói lại xem nào? Tiền bạc trong cái nhà này mà cô dám mở miệng nói là “của em” à? Cô có còn coi tôi là chồng, coi bố mẹ tôi là bố mẹ chồng nữa không?

Linh ngẩng lên, đôi mắt cô hoe đỏ nhưng không hề có một giọt nước mắt nào rơi xuống. Cô đã quá mệt mỏi với những cuộc tranh cãi về tiền bạc, về trách nhiệm, về hai chữ “gia đình” vốn dĩ đã bị Huy định nghĩa lại theo một cách rất riêng của anh.

– Từ ngày mình cưới nhau, làm gì có cái gọi là “tiền chung” hả anh? Tiền mừng cưới hơn một trăm triệu, anh đưa hết cho mẹ mà không hỏi em một lời. Hàng tháng lương anh làm ra, anh đưa em vỏn vẹn hai triệu để lo tiền nhà, tiền ăn, tiền bỉm sữa cho con. Phần còn lại, anh nói anh phải gửi về cho mẹ để nuôi em trai anh ăn học đại học. Anh nói em anh học xong ra trường sẽ có tương lai, sẽ đỡ đần lại gia đình. Em cũng cắn răng chịu đựng, lương công nhân của em ba cọc ba đồng, em phải tằn tiện đủ đường mới lo nổi cho cái nhà này. Vậy anh bảo em lấy đâu ra tiền tiết kiệm để mà làm “tiền chung” với anh?

Từng lời Linh nói ra như từng mũi kim châm vào lòng tự ái của Huy. Anh đập mạnh tay xuống chiếc bàn gỗ ép ọp ẹp, khiến mấy cái chén rung lên bần bật.

– Cô hỗn vừa thôi! Chuyện đó khác! Bố mẹ nuôi tôi khôn lớn, em tôi là em tôi, tôi có trách nhiệm. Còn cô là vợ, là dâu trong nhà, bổn phận của cô là phải chăm lo, vun vén cho nhà chồng. Bố mẹ tôi đang sống trong căn nhà cũ nát, mưa dột gió lùa, còn cô thì ở đây bo bo giữ lấy mấy đồng tiền của mình. Lòng dạ cô sao mà hẹp hòi, ích kỷ đến thế!

– Em ích kỷ hay là anh quá vô lý? Nhà anh có tới năm anh chị em, ai cũng đã trưởng thành, lập gia đình. Tại sao trách nhiệm báo hiếu, sửa sang nhà cửa cứ phải một mình anh gánh vác? Các anh chị khác đâu? Em không chấp nhận được việc lấy tiền mồ hôi của em để lo cho một việc mà đáng lẽ ra cả năm anh chị em nhà anh phải cùng chung tay.

– Cô im mồm! Cô không có quyền phán xét gia đình tôi!

Cơn giận đã làm mờ hết lý trí. Trong đầu Huy lúc này chỉ còn lại hình ảnh cha mẹ già ở quê đang nheo nhóc trong căn nhà dột nát, và hình ảnh người vợ “phản trắc”, “không biết điều” ngay trước mặt. Anh không thể chịu đựng thêm được nữa. Anh rút chiếc điện thoại cũ, bấm một dãy số quen thuộc – số của bố vợ.

– Bố à! Bố qua ngay đón con gái của bố về mà dạy lại đi! Con không thể chịu nổi nữa rồi, không thì chúng con ly hôn đấy!

Huy gào lên trong điện thoại, không cần biết đầu dây bên kia đang có ai nghe.

– Nó làm vợ, làm dâu mà không biết chăm lo cho gia đình nhà chồng. Con chỉ bảo nó rút năm trăm triệu về để xây lại cái nhà cho ông bà nội mà nó nhất định không chịu. Con hỏi bố, làm dâu như thế có xứng đáng không hả bố? Một người con dâu mà không biết nghĩ cho cha mẹ chồng thì giữ lại làm gì?

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, lâu đến mức Huy tưởng cuộc gọi đã bị ngắt. Rồi, giọng ông Thanh – bố vợ anh, một người đàn ông cả đời làm nông, ít nói nhưng lời nào nói ra cũng đanh thép như sắt – vang lên, bình thản mà sắc lạnh đến rợn người.

– Ly hôn cũng được. Con gái tôi mà sống với một người chồng như anh thì chỉ khổ cả đời thôi. Anh hãy tự nhìn lại mình xem. Anh đang ở nhà trọ, đến một chỗ ở đàng hoàng cho vợ con mình còn chưa lo nổi, mà lại đòi lấy tiền tiết kiệm của vợ để đi sửa nhà cho bố mẹ mình à? Anh có thấy mình nực cười không? Đàn ông mà không lo được cho gia đình nhỏ của mình, lại đi đặt gánh nặng lên vai vợ, thì đúng là… nên bỏ cho nhanh.

Huy chết lặng. Từng lời của bố vợ như những gáo nước lạnh dội thẳng vào cơn tức giận đang bốc cháy ngùn ngụt của anh. Nhưng sự tự ái của một gã đàn ông bị chạm đến nọc đã nhanh chóng lấn át tất cả. Anh cúp máy, quay sang nhìn Linh với ánh mắt tóe lửa.

– Đấy! Bố mẹ cô dung túng, bênh chằm chặp cho cô nên cô mới dám coi thường gia đình tôi như thế! Được lắm! Đã vậy thì cút! Cút khỏi nhà tôi ngay! Tôi không cần một người vợ như cô!

Nói rồi, Huy lao vào phòng ngủ, vơ vội đống quần áo của Linh và đứa con nhỏ ném thẳng ra cửa. Linh đứng sững, nước mắt lã chã rơi. Cô không thể tin nổi người đàn ông trước mặt mình lại là người cô đã yêu thương, hy sinh suốt bao năm qua. Cô lẳng lặng nhặt từng chiếc áo, chiếc quần, ôm đứa con đang sợ hãi khóc ré lên vào lòng rồi quay lưng bước đi, không một lời từ biệt. Cánh cửa phòng trọ đóng sầm lại, nhốt Huy ở lại một mình với sự giận dữ và một khoảng trống mênh mông đến đáng sợ.


Chương 2: Cuộc Họp Gia Đình

Sau khi đuổi vợ đi, cơn giận của Huy nguôi dần, nhường chỗ cho sự bực bội và cảm giác quyết tâm phải làm cho bằng được. Anh nghĩ, không có tiền của cô thì tôi vẫn xây được nhà cho bố mẹ. Anh phóng chiếc xe máy cà tàng, vượt hơn trăm cây số về quê, trong đầu đã vạch sẵn một kế hoạch. Anh sẽ họp gia đình, bàn bạc với bốn anh chị em còn lại cùng góp tiền. Dù sao anh cũng đang gửi mẹ giữ hộ cuốn sổ tiết kiệm một trăm triệu, là số tiền anh tích cóp được từ những khoản làm thêm ngoài giờ. Nếu năm anh em cùng chung tay, mỗi người một ít, việc xây nhà sẽ chẳng mấy khó khăn.

Căn nhà của bố mẹ anh nằm cuối một con ngõ nhỏ, lọt thỏm giữa những ngôi nhà hai, ba tầng khang trang của hàng xóm. Nhìn mái ngói xô lệch, mảng tường vôi vữa bong tróc để lộ ra lớp gạch đỏ au cũ kỹ, lòng Huy lại quặn lên một nỗi xót xa. Anh càng tin rằng việc mình làm là đúng, là một người con có hiếu không thể làm khác được.

Cuộc họp gia đình diễn ra ngay trong gian nhà chính, dưới ánh đèn vàng vọt. Bố Huy ngồi trầm ngâm trên chiếc ghế tràng kỷ, mẹ anh thì tất bật pha trà. Bốn anh chị em của Huy cũng có mặt đông đủ, nhưng không khí chẳng hề giống một cuộc đoàn viên ấm cúng.

Huy hắng giọng, bắt đầu trình bày kế hoạch của mình. Anh nói về tình trạng xuống cấp của ngôi nhà, về nỗi lo cho sức khỏe của bố mẹ khi mùa mưa bão đang đến gần. Anh đề nghị mỗi người đóng góp một phần, còn thiếu bao nhiêu anh sẽ lo nốt.

Anh nói xong, cả căn nhà chìm vào im lặng. Chỉ có tiếng quạt trần cũ kỹ kêu kẽo kẹt đều đều. Người lên tiếng đầu tiên là anh cả, người mà Huy luôn kính trọng và tin tưởng nhất.

– Chú nói thì hay lắm. Nhưng chú có biết năm nay làm ăn khó khăn thế nào không? Xưởng mộc của anh mấy tháng nay không có đơn hàng mới, tiền trả lương cho thợ còn phải đi vay. Anh không có tiền mà đóng góp đâu. Bố mẹ cũng già rồi, ở tạm thế này cũng được, có sao đâu. Ai muốn xây thì cứ bỏ cả tiền ra mà xây.

Huy sững sờ. Anh không ngờ người anh cả luôn tỏ ra là trụ cột gia đình lại có thể nói ra những lời phũ phàng như vậy. Anh quay sang nhìn chị hai, hy vọng một sự đồng cảm. Chị hai ngần ngừ một lúc rồi thở dài.

– Chị thì cũng muốn lắm, nhưng nhà chị vừa phải lo cho hai đứa nhỏ đi học thêm, rồi tiền trả góp mua cái xe máy mới cho chồng chị… Thật sự là không dư ra được đồng nào. Hay là để từ từ vài năm nữa, kinh tế ổn định hơn rồi tính em ạ.

Đến lượt người em trai kế, anh ta gãi đầu cười hềnh hệch.

– Em thì mới xây nhà xong, còn đang nợ ngân hàng cả đống đây này. Giờ đào đâu ra tiền nữa. Thôi thì em út nó mới lấy vợ, nhà vợ nó giàu có, có khi nó lại lo được ấy chứ.

Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu em út. Cậu ta vội xua tay.

– Đừng nhìn em! Nhà đó là nhà vợ em cho, tiền bạc cũng là của bố mẹ vợ, em làm gì có quyền quyết định. Với lại vợ em cũng đang có bầu, sắp tới còn bao nhiêu thứ phải lo. Em không giúp được gì đâu.

Huy cảm thấy lồng ngực mình như bị ai đó bóp nghẹt. Bốn người anh chị em, bốn lý do từ chối giống hệt nhau. Ai cũng có nhà cao cửa rộng, ai cũng có cuộc sống riêng ổn định, nhưng không một ai sẵn lòng chìa tay ra vì chính cha mẹ mình. Họ coi việc báo hiếu như một gánh nặng phiền phức cần phải đùn đẩy cho người khác.

Thấy các con lời qua tiếng lại, không khí ngày một căng thẳng, mẹ Huy mới lên tiếng gàn.

– Thôi, các con đừng cãi nhau nữa. Mẹ biết đứa nào cũng có cái khó của riêng mình. Chuyện nhà cửa cứ để từ từ rồi tính. Ai về nhà nấy đi, muộn rồi.

Nhưng Huy không thể chấp nhận được. Anh bực tức đến mức mặt đỏ bừng.

– Các anh các chị không xây thì để con xây! Con không thể để bố mẹ sống trong cái nhà này thêm một ngày nào nữa! Mẹ! Mẹ đưa cho con cuốn sổ tiết kiệm một trăm triệu con gửi mẹ đi. Còn thiếu bao nhiêu, con sẽ đi vay mượn bạn bè, đồng nghiệp. Con sẽ tự lo hết!

Anh nói dõng dạc, ánh mắt nhìn thẳng vào mẹ, chờ đợi một cái gật đầu. Nhưng thay vì vào trong buồng lấy sổ ra, mẹ anh lại cúi gằm mặt, hai bàn tay đan vào nhau bối rối.

– Cái… cái sổ một trăm triệu đấy… Mẹ cho thằng Ba nó vay lúc nó xây nhà rồi, Huy à.

Huy cảm thấy tai mình ù đi. Anh lắp bắp.

– Mẹ… mẹ nói sao? Mẹ cho anh Ba vay rồi á?

– Ừ… Nó bảo cần tiền gấp để hoàn thiện nốt cái nhà, hứa là khi nào có sẽ trả lại cho con ngay. Mẹ thấy nó cũng cần nên…

Huy điếng người. Anh Ba vừa mới nói không có một đồng nào, vậy mà lại đang cầm một trăm triệu tiền mồ hôi nước mắt của anh. Và mẹ anh, người mà anh luôn tin tưởng nhất, lại tự ý quyết định số tiền đó mà không hề hỏi anh một lời. Anh nhìn một lượt khắp căn nhà, nhìn những người anh chị em của mình. Ai cũng đã có nhà mới khang trang, chỉ duy nhất có anh, người con luôn lo lắng cho bố mẹ nhất, lại vẫn đang phải đi ở trọ.

Một cảm giác chua chát và tủi nhục dâng lên trong lòng Huy. Anh đã vì cái gì mà lớn tiếng với vợ? Anh đã vì ai mà đuổi cô ấy và đứa con nhỏ ra khỏi nhà? Anh đã hy sinh hạnh phúc của gia đình nhỏ bé của mình để rồi nhận lại được điều gì? Sự thờ ơ của anh chị em và sự thiên vị đến tàn nhẫn của chính mẹ ruột mình.

Nghĩ đến Linh và con, nghĩ đến những lời nói đầy lý lẽ của cô, nghĩ đến sự cảnh báo sắc lạnh của bố vợ, Huy bỗng thấy hối hận tột cùng. Anh đã sai, sai thật rồi. Anh vội vàng rút điện thoại ra, bàn tay run rẩy bấm số của vợ. Chuông đổ dài, nhưng không một ai nghe máy. Anh gọi lại lần nữa, lần nữa, vẫn chỉ là những tiếng tút tút vô vọng.

Huy ngồi sụp xuống bậc thềm, cảm thấy cô độc và bất lực hơn bao giờ hết. Anh đã tự tay phá nát tất cả. Giờ đây, anh biết phải nói gì, phải làm gì để bố vợ đồng ý cho anh được đón vợ con về lại bên mình đây? Con đường phía trước mịt mờ như chính màn đêm đang dần buông xuống ngôi làng nhỏ.