B//ồ của chồng ma//ng th//ai, cả nhà chồng é//p tôi l//y h//ôn để nhường chỗ, tôi mỉm cười nói một câu khiến sáu người t/ái mặt x/in lỗ/i, nhưng đã quá muộn…

Tôi và Nam yêu nhau 2 năm rồi mới cưới. Khi ấy, anh là một người đàn ông chân thành, điềm đạm, còn tôi thì nghĩ mình là người phụ nữ may mắn nhất. Đám cưới diễn ra trong tiếng chúc phúc của đôi bên, mẹ tôi tặng chúng tôi một căn nhà 3 tầng làm quà cưới – căn nhà đứng tên tôi, là tài sản mà bà dành dụm cả đời.

Lúc mới về làm dâu, tôi luôn cố gắng vun vén cho gia đình nhỏ. Mẹ chồng – bà Nhàn – không hài lòng với tôi vì tôi làm ngân hàng, đi sớm về muộn, không thường xuyên nấu nướng. Nhưng tôi không trách, chỉ âm thầm cố gắng thay đổi để hòa hợp.

Thế rồi một ngày, cuộc sống của tôi rẽ ngoặt.

Nam về nhà với vẻ mặt khác lạ, nói muốn “nói chuyện nghiêm túc”. Tôi ngồi xuống, lòng chùng lại khi anh mở lời:
“Anh xin lỗi… nhưng anh đã có người khác. Cô ấy đang mang thai…”

Tôi tưởng mình nghe nhầm. Trái tim như có ai bóp nghẹt. Nhưng điều khiến tôi đau hơn cả là thái độ của anh – bình thản, như thể đang bàn chuyện công việc.

Một tuần sau, gia đình chồng họp mặt tại nhà tôi. Có mặt đủ sáu người: chồng, bố mẹ chồng, chị chồng, em chồng và cô bồ kia – người đang mang thai.

Họ ngồi ngay phòng khách của căn nhà mẹ tôi tặng, nhìn tôi với ánh mắt không chút áy náy.

Mẹ chồng tôi là người lên tiếng đầu tiên:

“Con à, chuyện xảy ra rồi thì phải biết chấp nhận. Phụ nữ với nhau, đừng làm khó nhau. Cô ấy có thai, cần danh phận. Còn con… nên nhường đường để mọi chuyện êm đẹp.”

Tôi nhìn bà. Bà không hỏi tôi một câu nào suốt thời gian qua. Bà không quan tâm tôi đã đau thế nào, chỉ quan tâm đứa bé bà cho là “cháu đích tôn”.

Chị chồng tôi thì thêm vào:

“Dù sao thì con cũng chưa có con. Người ta có rồi, đừng giữ làm gì. Chia tay trong hòa bình, sau này còn nhìn mặt nhau.”

Tôi im lặng. Mắt tôi dừng lại nơi cô gái kia – trẻ trung, ăn mặc lộng lẫy, tay xoa bụng, ánh mắt chẳng chút ngại ngùng. Cô ta cúi đầu nhỏ nhẹ:

“Em không muốn làm ai tổn thương. Nhưng bọn em yêu nhau thật lòng. Em chỉ mong chị cho em một cơ hội làm vợ, làm mẹ hợp pháp…”

Lúc ấy, tôi cười. Không phải nụ cười đau khổ, mà là một nụ cười bình tĩnh đến lạ.

Tôi đứng dậy, nhẹ nhàng rót một ly nước, rồi đặt xuống bàn.

Sau đó, tôi nói chậm rãi, từng chữ rõ ràng:

“Nếu mọi người đã bàn bạc xong thì… tôi cũng xin phép nói một câu: Mời cả 6 người ra khỏi nhà tôi.”

Không khí im bặt.

Mẹ chồng tôi tái mặt. Bố chồng thì trừng mắt, chị chồng đứng hình. Nam lắp bắp:
“Em… em nói gì vậy?”

Tôi nhìn thẳng vào anh:

“Anh ngoại tình, phản bội tôi, mang người khác về đây đòi chỗ. Nhưng đừng quên, căn nhà này là tài sản riêng của tôi. Không ai có quyền đuổi tôi đi cả. Nếu các người thấy cô gái đó xứng đáng hơn, xin mời… nhưng không phải trong nhà này.”

Không ai nói gì. Họ không nghĩ tôi sẽ phản ứng như vậy. Họ cứ tưởng tôi sẽ khóc lóc, van xin, hoặc ít nhất là lẳng lặng ra đi.

Tôi nhìn từng người, bình tĩnh nói tiếp:

“Tôi sẽ làm việc với luật sư. Tôi không giữ người chồng đã phản bội, nhưng tôi cũng không để bất kỳ ai đẩy tôi ra khỏi chính ngôi nhà mẹ tôi để lại. Anh muốn ly hôn, được. Nhưng phần sai thuộc về anh. Tôi không có nghĩa vụ nhường chỗ cho ai cả.”

Cô gái kia cúi mặt. Còn mẹ chồng thì bắt đầu nói nhỏ, giọng mềm lại:

“Mẹ… mẹ xin lỗi, lúc nãy nóng quá…”

Chị chồng cũng lí nhí:

“Thôi… bỏ qua đi, ai cũng có lúc sai.”

Tôi nhìn họ. Những người từng lạnh lùng yêu cầu tôi “nhường chỗ”, giờ đây im lặng, xấu hổ, không biết nói gì.

Sau buổi hôm đó, Nam dọn ra ngoài. Tôi ký đơn ly hôn, không tranh giành gì, chỉ giữ lại ngôi nhà. Tài sản lớn nhất của tôi không phải là ngôi nhà ấy, mà là lòng tự trọng và bài học đắt giá về sự tỉnh táo.

Tôi không hận ai. Tôi chỉ biết ơn những gì đã qua – vì chính cú sốc ấy giúp tôi mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Tôi bước tiếp, nhẹ nhõm, và sống một cuộc đời không còn gò bó giữa những người chỉ biết đến lợi ích của họ.

Còn họ – sáu người từng ngồi ở đó – có lẽ sẽ không bao giờ quên được câu nói của tôi hôm ấy. Một câu nói giản dị, nhưng đã đủ để khiến họ hiểu: không ai có quyền đạp lên sự hy sinh của người khác mà không phải trả giá.