Mùi thuốc sát trùng thoảng nhẹ trong không khí bệnh viện làm tôi khẽ rùng mình. Tôi ngồi trên băng ghế dài ở hành lang khoa sản, tay siết chặt tờ giấy khám bệnh, lòng rối như tơ vò. Cái thai trong bụng đã được bảy tuần, một sự thật tôi chỉ vừa chấp nhận vài ngày trước. Tôi không biết mình nên vui hay sợ hãi, chỉ biết rằng tôi cần phải đến đây, cần phải đối mặt với tương lai, dù nó mịt mù như con đường tôi đang bước.
Bệnh viện đông đúc, tiếng người nói chuyện, tiếng bước chân vội vã, và cả tiếng loa gọi tên bệnh nhân vang lên không ngớt. Tôi cúi đầu, cố tránh ánh mắt của những người xung quanh, như thể họ có thể nhìn thấu bí mật tôi đang mang. Rồi cánh cửa phòng khám mở ra, một giọng nói trầm ấm vang lên: “Nguyễn Thùy Linh, đến lượt.”
Tôi đứng dậy, bước vào phòng, lòng nặng trĩu. Nhưng khi ánh mắt tôi chạm vào người đàn ông trong chiếc áo blouse trắng, tim tôi như ngừng đập. Là anh. Không thể nhầm lẫn. Đôi mắt nâu sâu thẳm, nụ cười nhẹ nhàng mà tôi từng mê đắm. Là Nam, người yêu cũ tôi gặp qua mạng, người mà tôi đã chia tay cách đây ba tháng. Nhưng tại sao anh lại ở đây, trong vai trò một bác sĩ khoa sản?
Ba tháng trước, tôi và Nam chia tay trong lặng lẽ. Chúng tôi quen nhau qua một ứng dụng hẹn hò, bắt đầu từ những tin nhắn vu vơ, những cuộc gọi thâu đêm, và rồi là những buổi gặp gỡ đầy cảm xúc. Anh bảo anh chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, làm việc tại một công ty nhỏ, sống một cuộc đời giản dị. Tôi tin anh, vì tôi cũng chẳng phải người cầu kỳ. Tôi, một biên tập viên tự do, sống trong một căn hộ nhỏ ở ngoại ô, chỉ cần một tình yêu chân thành là đủ.
Nhưng tình yêu ấy không kéo dài. Nam bắt đầu trở nên xa cách, những tin nhắn thưa dần, những cuộc gọi ngắn ngủi và đầy gượng gạo. Anh nói anh cần thời gian để tập trung cho sự nghiệp, rằng anh không muốn làm tôi tổn thương. Tôi không níu kéo, chỉ lặng lẽ xóa số anh khỏi điện thoại, xóa cả những kỷ niệm từng khiến tôi hạnh phúc. Nhưng tôi không biết, ngay sau đó, tôi phát hiện mình mang thai. Đứa bé là kết quả của một đêm chúng tôi say đắm bên nhau, một khoảnh khắc mà tôi chưa từng nghĩ sẽ thay đổi cuộc đời mình.
“Thùy Linh?” Giọng Nam kéo tôi trở về thực tại. Anh đứng đó, nhìn tôi, ánh mắt thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Mời cô ngồi.”
Tôi cứng người, ngồi xuống ghế, cố giữ giọng bình tĩnh. “Bác sĩ… Nam?” Tôi gần như thì thầm, như thể gọi tên anh là một điều cấm kỵ.
Anh mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không còn là nụ cười của người yêu cũ, mà là của một bác sĩ đang làm nhiệm vụ. “Đúng vậy. Tôi là bác sĩ Nguyễn Hoàng Nam. Cô đến khám thai, đúng không?” Anh cúi xuống xem hồ sơ, giọng đều đều, nhưng tôi nhận ra bàn tay anh khẽ run khi lật trang giấy.
Tôi gật đầu, không dám nhìn thẳng vào anh. Trong đầu tôi là hàng ngàn câu hỏi. Tại sao anh nói dối? Tại sao anh bảo anh chỉ là nhân viên văn phòng? Và nếu anh biết đứa bé trong bụng tôi là con anh, liệu anh sẽ phản ứng thế nào? Tôi không sẵn sàng cho câu trả lời, cũng không biết mình có đủ can đảm để đối mặt.
Nam bắt đầu hỏi tôi những câu hỏi thông thường: tuần thai, triệu chứng, tiền sử bệnh. Tôi trả lời ngập ngừng, mỗi từ như một nhát dao cứa vào lòng. Rồi anh đề nghị siêu âm. Khi tôi nằm trên giường, cảm nhận chiếc máy siêu âm lướt nhẹ trên bụng, tôi không dám nhìn lên màn hình. Nhưng tôi nghe thấy giọng anh, nhẹ nhàng và chuyên nghiệp: “Thai nhi phát triển tốt, tim thai rõ ràng. Cô có muốn nghe không?”
Tôi gật đầu, và âm thanh nhịp tim nhỏ bé vang lên, như một bản nhạc làm tan chảy trái tim tôi. Nhưng cùng lúc, nỗi sợ hãi dâng trào. Tôi muốn chạy trốn, muốn hét lên rằng đứa bé này là con anh, nhưng tôi chỉ im lặng, nước mắt lặng lẽ rơi.
Sau buổi khám, Nam ghi vài dòng vào hồ sơ, rồi nhìn tôi. “Cô có ổn không, Linh? Ý tôi là… cô có cần tôi giải thích gì không?”
Tôi lắc đầu, đứng dậy. “Không cần đâu, bác sĩ. Cảm ơn anh.” Tôi rời phòng khám, bước chân vội vã như thể đang chạy trốn khỏi chính mình.
Những ngày sau đó, tôi sống trong nỗi ám ảnh. Mỗi đêm, tôi mơ thấy Nam, thấy anh đứng trong căn phòng khám, ánh mắt đầy trách nhiệm nhưng cũng đầy xa cách. Tôi tự hỏi liệu anh có nghi ngờ gì không. Tôi đã không nói với anh về cái thai, nhưng liệu anh có đủ thông minh để đoán ra? Và nếu anh biết, anh sẽ làm gì? Một bác sĩ thành đạt như anh, liệu có chấp nhận một đứa con ngoài ý muốn từ một mối tình ngắn ngủi?
Một buổi chiều, khi tôi đang ngồi trong căn hộ, điện thoại reo. Là một số lạ. Tôi bắt máy, và giọng Nam vang lên, trầm thấp nhưng đầy quyết tâm. “Linh, chúng ta cần nói chuyện. Gặp tôi ở quán cà phê cũ, được không?”
Tôi do dự, nhưng cuối cùng đồng ý. Khi tôi đến, Nam đã ngồi đó, không mặc áo blouse, chỉ là một người đàn ông bình thường trong chiếc áo sơ mi xanh. Anh nhìn tôi, ánh mắt phức tạp. “Linh, tại sao em không nói với tôi?”
Tôi giật mình. “Nói gì?”
“Về đứa bé.” Giọng anh nhỏ nhưng chắc chắn. “Tôi đã kiểm tra ngày thụ thai trong hồ sơ. Em nghĩ tôi không thể tính toán sao?”
Tôi chết lặng. “Anh… anh biết?”
Nam gật đầu. “Tôi không nói dối khi bảo mình là nhân viên văn phòng. Ba tháng trước, tôi vừa hoàn thành chương trình đào tạo bác sĩ, nhưng tôi chưa muốn em biết. Tôi sợ em sẽ nghĩ tôi quá khác biệt, rằng em sẽ không thoải mái khi ở bên một người như tôi. Nhưng Linh, tôi chưa bao giờ muốn rời xa em.”
Tôi bật khóc. “Vậy tại sao anh chia tay tôi?”
Nam cúi đầu, tay siết chặt cốc cà phê. “Vì tôi sợ. Tôi vừa nhận công việc ở bệnh viện, áp lực quá lớn. Tôi nghĩ mình không xứng với em, không thể mang lại hạnh phúc cho em. Nhưng khi thấy em ở phòng khám, tôi biết mình đã sai. Và khi biết về đứa bé… Linh, tôi muốn chịu trách nhiệm.”
Tôi lắc đầu, nước mắt rơi không ngừng. “Anh nghĩ mọi chuyện đơn giản vậy sao? Tôi không cần anh thương hại.”
“Không phải thương hại,” Nam ngắt lời, nắm lấy tay tôi. “Là tình yêu. Tôi vẫn yêu em, Linh. Và tôi muốn chúng ta cùng nhau nuôi dạy đứa bé.”
Tôi rút tay lại, lòng rối loạn. Tôi không biết phải tin anh hay không. Nhưng rồi, một sự kiện bất ngờ đã thay đổi tất cả.
Vài ngày sau, tôi nhận được một lá thư từ bệnh viện. Không phải từ Nam, mà từ trưởng khoa sản. Lá thư thông báo rằng Nam đã xin nghỉ việc, với lý do “chuyển công tác để chăm sóc gia đình”. Tôi sững sờ. Nam, người mà tôi nghĩ chỉ biết nói lời hoa mỹ, đã từ bỏ công việc mơ ước của mình?
Tôi tìm đến nhà Nam, một căn hộ nhỏ ở ngoại ô, không sang trọng như tôi tưởng. Anh mở cửa, nhìn tôi với nụ cười buồn. “Em đến đây làm gì, Linh?”
“Anh bỏ việc vì tôi?” tôi hỏi, giọng run run.
Nam lắc đầu. “Không chỉ vì em. Vì con của chúng ta. Tôi muốn bắt đầu lại, ở một nơi mà tôi có thể dành thời gian cho gia đình. Tôi đã xin vào một phòng khám nhỏ ở quê, gần nơi em từng nói em muốn sống.”
Tôi nhìn anh, không tin vào tai mình. “Anh nhớ những gì tôi nói?”
“Nhớ chứ,” Nam cười nhẹ. “Em nói em muốn sống ở một nơi yên bình, có cánh đồng xanh và bầu trời đầy sao. Tôi muốn mang lại điều đó cho em và con.”
Tôi không biết phải nói gì. Tất cả những gì tôi từng nghĩ về Nam – một người yêu cũ ích kỷ, một bác sĩ lạnh lùng – tan biến. Thay vào đó là một người đàn ông sẵn sàng từ bỏ tất cả để sửa chữa sai lầm.
Dưới ánh hoàng hôn, tôi và Nam đứng trên cánh đồng quê, nơi anh đưa tôi đến. Đứa bé trong bụng tôi như cảm nhận được sự bình yên, khẽ động đậy. Nam nắm tay tôi, ánh mắt sáng như ngày đầu chúng tôi gặp. “Linh, em có đồng ý cho tôi một cơ hội không?”
Tôi mỉm cười, lần đầu tiên sau bao ngày, cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm. “Cứ thử xem, bác sĩ.”
Dưới ánh mắt trời, tôi biết rằng, dù tương lai có ra sao, chúng tôi sẽ cùng nhau đối mặt, với tình yêu và niềm tin được thắp lại từ những điều không ngờ tới nhất.