Bố mẹ tôi nằm viện chồng đem đến chỉ 2 triệu, viện phí hết 300 triệu anh trai tôi phải đi v:ay khắp nơi còn chồng tôi thì thẳng tay cho em gái 500 triệu mua nhà, không hỏi qua tôi lấy 1 câu

Bố mẹ tôi cùng lúc nằm viện sau một vụ tai nạn. Bác sĩ nói chi phí điều trị khoảng 300 triệu, nhà ngoại vốn không dư dả, anh trai tôi phải chạy vạy khắp nơi vay mượn.

Tôi gọi cho chồng, giọng run run:
– Anh… bố mẹ em nguy kịch, viện phí lớn lắm, anh giúp được bao nhiêu thì giúp nhé.

Tối hôm đó, anh đến viện, đặt vào tay tôi… 2 triệu.
Tôi sững sờ:
– Chỉ thế thôi sao?
– Giờ anh không còn tiền. – anh đáp tỉnh bơ.

Tôi cắn răng nuốt nước mắt, nghĩ chắc anh cũng khó khăn. Nhưng rồi, vài ngày sau, tôi nghe người quen nói anh vừa chuyển cho em gái 500 triệu để mua nhà.

Tôi không tin, về nhà hỏi thẳng:
– Anh có cho em gái vay tiền không?
– Ừ, nó cần mua nhà, anh giúp. – anh trả lời như thể đó là điều đương nhiên.
– Còn bố mẹ tôi nằm viện, anh chỉ đưa 2 triệu?
– Đó là chuyện bên ngoại, em có anh trai lo rồi, anh không can thiệp sâu…

Tôi bật cười chua chát. Trong mắt anh, tôi và gia đình mình chẳng đáng để anh chia sẻ gánh nặng, nhưng với em gái ruột, anh sẵn sàng dốc cả nửa tỷ mà không cần bàn bạc với vợ.

Đêm ấy, tôi nằm quay lưng lại, nước mắt ướt gối. Không phải vì số tiền, mà vì tôi nhận ra… trong trái tim anh, tôi chưa bao giờ được đứng cùng vị trí với “em gái” ấy.

Sau hôm đó, tôi không nói thêm một lời. Tôi âm thầm rút toàn bộ tiền tiết kiệm chung ra, gửi về cho anh trai để trả bớt nợ viện phí. Căn nhà mới của em gái chồng vừa ký hợp đồng đặt cọc, tôi lặng lẽ in tất cả giấy chuyển tiền nửa tỷ của chồng, kèm sao kê, bỏ vào một phong bì.

Một buổi tối, khi chồng đang ngồi xem TV, tôi đặt phong bì lên bàn:
– Em gửi đơn ly hôn. Anh ký đi.

Anh giật mình:
– Em điên à? Vì có 2 triệu mà đòi ly hôn?
Tôi cười khẩy:
– Không phải vì 2 triệu, mà vì anh chưa bao giờ coi em là gia đình. Anh sẵn sàng rút nửa tỷ cho em gái mà không hỏi ý vợ, nhưng bố mẹ vợ nguy kịch thì chỉ đưa 2 triệu. Đó không phải là khó khăn, đó là máu mủ – chỉ khác là máu mủ bên nào thôi.

Anh bắt đầu nổi nóng:
– Anh không bỏ em, chỉ là anh ưu tiên em gái…
– Vậy thì anh cứ sống với “ưu tiên” của mình đi. Em và con không cần một người chồng như thế.

Tin tôi đòi ly hôn lan nhanh sang nhà chồng. Mẹ chồng gọi cho tôi, trách móc:
– Sao con lại làm căng vậy, chuyện gia đình nhỏ thôi mà…
Tôi trả lời thẳng:
– Con cũng chỉ đang làm đúng như cách nhà mình đối xử với bên ngoại con thôi ạ.

Vài hôm sau, tôi nghe tin hợp đồng mua nhà của em gái chồng bị hủy vì thiếu tiền thanh toán. Chồng tôi khi ấy mới cuống cuồng tìm tôi, nói anh sai, xin cho cơ hội. Nhưng tôi biết, có những sai lầm không phải vì thiếu hiểu biết… mà là vì đã chọn đứng ở bên kia ngay từ đầu.