Bà Hiền ngồi trên chiếc ghế mây cũ kỹ, đôi tay gầy guộc nắm chặt mép ghế, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Căn nhà phố hiện đại của con trai bà, Minh, rộng rãi và sáng sủa, nhưng sao trong lòng bà lại trống trải đến thế. Hai ngày trước, bà từ quê lên thành phố theo lời mời của Minh, với hy vọng được sống gần con cháu, bù đắp những tháng năm xa cách. Nhưng chỉ sau hai ngày, mọi thứ đã thay đổi.
Bà Hiền rời quê trong tâm trạng háo hức. Đã hơn mười năm kể từ khi Minh rời làng lên thành phố lập nghiệp. Từ một chàng trai nghèo khó, Minh giờ đã thành công, có nhà cao cửa rộng, vợ đẹp con khôn. Khi Minh gọi điện, giọng ấm áp, mời bà lên ở cùng, bà đã không giấu nổi niềm vui. Bà gói ghém ít quần áo, một ít quà quê – dưa muối, gạo nếp, và mấy con cá khô – rồi lên xe khách, lòng ngập tràn hy vọng.
Đến nơi, Minh ra tận bến xe đón mẹ. Anh ôm bà thật chặt, nụ cười rạng rỡ. “Mẹ lên ở với con, con mừng lắm. Nhà mình giờ có mẹ, sẽ ấm cúng hơn.” Bà Hiền cười, mắt cay cay. Đêm đó, bà nấu một bữa cơm quê đơn giản: canh rau muống, cá kho tộ, và dưa muối. Cháu nội – bé Bin năm tuổi – thích thú gắp lia lịa, khen món ăn của bà ngon hơn mẹ nấu. Linh, con dâu bà, chỉ mỉm cười nhạt, không nói gì.
Sáng hôm sau, Minh đi làm sớm, để lại bà Hiền và Linh ở nhà cùng bé Bin. Bà Hiền dậy sớm, quét dọn sân, tưới cây, rồi vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Bà muốn làm một bữa thật ngon để con dâu và cháu nội vui. Nhưng khi Linh bước xuống bếp, cô nhìn những món ăn trên bàn – cháo gà thơm lừng, bánh cuốn bà tỉ mỉ làm – và chỉ nói một câu: “Mẹ không cần làm mấy món này đâu. Nhà con ăn sáng ngoài tiệm quen rồi.”
Bà Hiền hơi khựng lại, nhưng vẫn cười: “Ừ, mẹ chỉ muốn nấu chút gì đó cho cả nhà thôi.” Linh gật đầu, rồi quay đi, không nói thêm. Cả ngày hôm đó, Linh giữ khoảng cách, chỉ nói vài câu xã giao. Bà Hiền cảm nhận được sự lạnh lùng, nhưng bà tự nhủ có lẽ con dâu bận rộn, chưa quen có mẹ chồng trong nhà.
Đến tối, khi Minh chưa về, Linh gọi bà Hiền ra phòng khách. Cô ngồi trên ghế sofa, dáng vẻ nghiêm nghị, tay khoanh lại. “Mẹ, con muốn nói thẳng để tránh hiểu lầm sau này. Mẹ lên ở đây, nhà con nhỏ, chi phí sinh hoạt ở thành phố lại cao. Nếu mẹ ở lâu dài, con nghĩ mỗi tháng mẹ nên góp 5 triệu để lo ăn uống, điện nước. Như vậy sẽ công bằng hơn.”
Bà Hiền sững người. Năm triệu – số tiền không nhỏ với một người già như bà, sống cả đời bằng đồng lương hưu ít ỏi và tiền bán nông sản ở quê. Bà nhìn Linh, cố tìm trong mắt con dâu một chút ấm áp, nhưng chỉ thấy sự lạnh lùng. “Linh, mẹ… mẹ không có nhiều tiền như vậy. Mẹ lên đây là vì Minh nói muốn mẹ ở cùng, để mẹ chăm cháu, giúp con.”
Linh nhíu mày. “Chăm cháu thì nhà con đã có người giúp việc. Mẹ ở đây, con chỉ muốn mọi thứ rõ ràng. Nếu mẹ không góp được, thì… mẹ biết đấy, sống chung không dễ đâu.”
Bà Hiền lặng lẽ gật đầu, lòng nặng trĩu. Đêm đó, bà không ngủ được. Bà nghĩ về những ngày tháng vất vả nuôi Minh khôn lớn, những đêm thức trắng khi anh ốm, những lần bán từng mớ rau để lo tiền học cho con. Giờ đây, khi tuổi già, bà chỉ mong được gần con, vậy mà lại bị con dâu xem như gánh nặng.
Sáng hôm sau, Minh đi làm sớm như thường lệ. Bà Hiền quyết định không nói gì với con trai, vì bà không muốn gia đình Minh lục đục. Nhưng bà cũng không thể ở lại trong một nơi mà mình không được chào đón. Bà lặng lẽ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị quay về quê. Trước khi đi, bà lấy từ đáy vali một chiếc hộp gỗ nhỏ, cũ kỹ, phủ đầy bụi thời gian. Bên trong là một tập thư, được buộc cẩn thận bằng dây lạt.
Bà gọi Linh ra, đặt chiếc hộp lên bàn. “Linh, trước khi mẹ đi, mẹ muốn đưa con cái này. Con đọc đi, rồi quyết định xem có muốn mẹ ở lại hay không.” Linh nhìn chiếc hộp, cau mày, nhưng vẫn mở ra. Cô lôi ra một xấp thư, nét chữ nguệch ngoạc nhưng rõ ràng. Đó là những lá thư Minh viết cho mẹ từ thời còn đi học xa nhà.
Linh bắt đầu đọc. Những dòng chữ đầu tiên khiến cô khựng lại:
“Mẹ ơi, hôm nay con được điểm cao môn toán. Con nhớ mẹ, nhớ cơm mẹ nấu. Con hứa sẽ học thật giỏi, để sau này đưa mẹ lên thành phố sống cùng con, cho mẹ đỡ khổ.”
Lá thư tiếp theo, Minh viết khi vừa vào đại học:
“Mẹ, con biết mẹ vất vả lắm. Tiền mẹ gửi, con không dám tiêu nhiều, chỉ mua sách thôi. Con sẽ cố gắng, để mẹ tự hào.”
Càng đọc, mặt Linh càng tái đi. Một lá thư viết vào năm Minh gặp Linh, khi hai người mới yêu nhau:
“Mẹ, con gặp được một cô gái tốt. Cô ấy tên Linh, dịu dàng, chu đáo. Con nghĩ mẹ sẽ quý cô ấy. Con mong một ngày cả nhà mình sẽ sống cùng nhau, vui vẻ.”
Lá cuối cùng là một tờ giấy nhỏ, không phải thư, mà là một lời hứa Minh viết tay:
“Con hứa với mẹ, dù sau này có ra sao, con sẽ luôn chăm sóc mẹ, như mẹ đã chăm sóc con cả đời. Con trai của mẹ, Minh.”
Linh run run đặt xấp thư xuống. Cô nhìn bà Hiền, đôi mắt rưng rưng. Bà Hiền nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng: “Mẹ không có 5 triệu để đưa con mỗi tháng. Nhưng mẹ có những lá thư này, là cả tuổi trẻ của Minh, là tình cảm của nó dành cho mẹ và cả cho con. Mẹ không muốn ở lại để làm phiền con, nhưng mẹ mong con hiểu, mẹ đến đây không phải để lấy gì của con, mà chỉ để được gần con trai mẹ.”
Linh không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy, đi vào phòng. Bà Hiền nghĩ rằng đó là dấu chấm hết. Bà kéo vali ra cửa, chuẩn bị gọi xe về quê. Nhưng đúng lúc đó, Linh chạy ra, ôm chầm lấy bà. “Mẹ, con xin lỗi… Con sai rồi. Con không biết mẹ và anh Minh đã trải qua những gì. Con chỉ lo cho bản thân, lo cho tiền bạc, mà quên mất tình cảm. Mẹ ở lại với con, được không? Con sẽ không nhắc đến tiền nữa.”
Bà Hiền ngỡ ngàng. Bà nhìn Linh, thấy trong mắt con dâu giờ đây là sự chân thành. Hóa ra, Linh không phải người vô tâm. Cô lớn lên ở thành phố, quen với lối sống thực dụng, luôn tính toán chi li để bảo vệ gia đình nhỏ của mình. Nhưng những lá thư đã đánh thức điều gì đó trong cô – một Linh của ngày xưa, người mà Minh từng yêu vì sự dịu dàng và chu đáo.
Bà Hiền quyết định ở lại. Không phải vì Linh xin lỗi, mà vì bà thấy được hy vọng trong ánh mắt con dâu. Từ hôm đó, Linh thay đổi. Cô bắt đầu trò chuyện nhiều hơn với bà, hỏi về những món ăn quê, về những ngày tháng Minh còn nhỏ. Bé Bin cũng quấn quýt bà hơn, tối nào cũng đòi bà kể chuyện.
Một buổi tối, cả nhà quây quần bên mâm cơm. Minh nhìn mẹ và vợ cười nói, lòng anh như trút được gánh nặng. Anh nắm tay mẹ, nói: “Mẹ ở đây với con mãi nhé. Con không muốn xa mẹ nữa.”
Bà Hiền mỉm cười, mắt long lanh. Bà biết, dù cuộc sống có khó khăn, chỉ cần gia đình còn yêu thương nhau, mọi thứ rồi sẽ ổn.
Câu chuyện khép lại trong hơi ấm của một mái nhà, nơi những hiểu lầm được hóa giải, và tình cảm gia đình được hàn gắn bởi những lá thư cũ kỹ – minh chứng cho tình yêu và sự hy sinh thầm lặng của một người mẹ.