40 cuộc gọi nhỡ trong đêm sinh nhật con và tin nhắn cuối cùng của vợ: “Chồng ơi… con mình…”

Tối hôm đó, trời mưa như trút nước. Những hạt mưa nặng trĩu đập vào cửa kính, tạo nên một bản nhạc nền buồn bã, lạc lõng hoàn toàn với không khí lẽ ra phải rộn rã trong căn nhà nhỏ của chúng tôi. Hôm nay là sinh nhật tròn 5 tuổi của bé Bin – đứa con trai đầu lòng, là kết tinh tình yêu và sự mong chờ của tôi suốt bao năm ròng. Con là cả thế giới của tôi.

Từ sáng sớm, tôi đã dậy, lòng rộn ràng như một đứa trẻ. Tôi tự tay nhào bột, nướng một chiếc bánh kem vani mà con thích nhất, vụng về trang trí lên đó hình một chiếc ô tô cảnh sát. Cả căn nhà được tôi biến thành một thế giới cổ tích với bong bóng xanh, trắng bay lơ lửng khắp trần nhà. Quà của con, một bộ lắp ráp mô hình thành phố, đã được gói cẩn thận bằng giấy màu sặc sỡ, nằm ngay ngắn trên bàn.

Con trai tôi, trong bộ đồ siêu nhân mới, cứ chốc chốc lại chạy ra cửa, đôi mắt to tròn trong veo ngóng ra con đường ướt sũng.

“Mẹ ơi, bố có về không ạ? Bố hứa tối nay sẽ về thổi nến với con mà!”

Mỗi lần con hỏi, tim tôi lại thắt lại một chút. Tôi cúi xuống, vuốt mái tóc mềm của con và mỉm cười, một nụ cười mà tôi biết không thể chạm đến đáy mắt mình. “Bố sẽ về mà con. Bố chỉ có chút việc bận thôi.”

Chồng tôi – Tuấn – nói hôm nay có một cuộc họp khẩn ở công ty. Một dự án quan trọng cần giải quyết ngay lập tức. “Anh sẽ cố xong sớm nhất có thể, về với hai mẹ con nhé!” – tin nhắn anh gửi lúc chiều vẫn còn sáng trên màn hình điện thoại, như một lời hứa hẹn ấm áp. Nhưng sự ấm áp đó đang dần nguội lạnh theo từng giờ trôi qua.

Đồng hồ điểm bảy giờ tối. Bữa tiệc nhỏ chỉ có hai mẹ con. Tôi bày đồ ăn ra bàn, thắp những ngọn nến lung linh trên chiếc bánh kem. Bin vỗ tay reo hò, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng hướng ra cửa. Con cứ hỏi đi hỏi lại: “Mẹ gọi cho bố đi ạ! Chắc bố sắp về rồi!”

Tôi bấm số của Tuấn. Chuông đổ dài, rồi tắt ngấm. Tôi gọi lại. Lần này là tiếng tút tút bận rộn. Chắc anh đang họp thật, tôi tự trấn an mình.

“Bố đang bận việc, con trai ạ. Hay là hai mẹ con mình thổi nến trước nhé?”

Bin phụng phịu, đôi môi nhỏ trề ra. “Nhưng con muốn đợi bố…”

Thời gian trôi đi trong im lặng, chỉ có tiếng mưa và tiếng tích tắc của đồng hồ. Những giọt nến nóng hổi bắt đầu chảy dài xuống mặt bánh, làm nhòe đi hình chiếc ô tô tôi đã cất công vẽ. Lòng tôi cũng như chiếc bánh kem đó, đang dần tan chảy trong sự chờ đợi mỏi mòn.

Cuối cùng, khi con đã ngáp ngắn ngáp dài, tôi không thể trì hoãn được nữa. “Bin à, mình thổi nến thôi con, không bánh hỏng mất.”

Con trai buồn bã chắp tay, nhắm mắt lại. Dưới ánh nến, khuôn mặt non nớt của con trông thật thánh thiện. Con thì thầm: “Con ước… con ước bố về nhà ngay bây giờ…”

Ngọn nến phụt tắt, để lại một làn khói mỏng manh bay lên, tan vào không khí. Ước nguyện của con cũng giống như làn khói đó, tan biến vào màn đêm vô vọng. Tôi ôm con vào lòng, cố nuốt ngược những giọt nước mắt. Tôi đâu biết rằng, cùng lúc ấy, ở một nơi khác, Tuấn cũng đang ở bên những ngọn nến. Nhưng đó là nến thơm trong một căn phòng khách sạn sang trọng, và người bên cạnh anh không phải là tôi và con, mà là một người phụ nữ khác – người mà anh vẫn luôn dối tôi là “đồng nghiệp thân thiết”.

Đêm đó, trong căn phòng lộng lẫy, họ cười nói, nâng ly. Tuấn thậm chí còn không nhớ hôm nay là ngày gì. Anh đã tắt chuông điện thoại từ chiều để “không bị làm phiền trong lúc tập trung công việc”. Chiếc điện thoại nằm im lìm trong túi áo khoác, màn hình tối đen, hoàn toàn im lặng trước những lời cầu cứu tuyệt vọng từ gia đình.

Chương 2: Cơn Mưa Định Mệnh

Đêm dần khuya. Sau khi dỗ con đi ngủ, tôi ngồi một mình trong phòng khách bừa bộn bong bóng và giấy gói quà. Cảm giác cô đơn bao trùm lấy tôi. Tôi dọn dẹp qua loa rồi vào phòng, nằm xuống bên cạnh con, lắng nghe hơi thở đều đều của nó.

Khoảng nửa đêm, tôi giật mình tỉnh giấc vì tiếng rên khe khẽ của Bin. Tôi đặt tay lên trán con. Nóng rực! Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Tôi vội bật đèn, tìm nhiệt kế. 38.5 độ. Tôi thở phào một chút, chạy đi lấy thuốc hạ sốt và khăn ấm. Có lẽ con chỉ bị cảm lạnh vì trời mưa.

Tôi cho con uống thuốc, cẩn thận chườm khăn lên trán, lên nách và bẹn cho con. Nhưng nửa tiếng sau, nhiệt độ không những không giảm mà còn tăng vọt lên 39 độ. Bin bắt đầu mê sảng, miệng liên tục gọi: “Bố ơi… bố…”

Hoảng loạn thực sự xâm chiếm tôi. Tôi vớ lấy điện thoại, gọi cho Tuấn. Một lần, hai lần, năm lần… đến lần thứ mười, máy vẫn báo thuê bao không liên lạc được. Anh đang ở đâu? Tại sao lại tắt máy vào lúc này? Hàng ngàn câu hỏi xoáy trong đầu tôi. Tôi run rẩy nhắn tin: “Anh ơi, con sốt cao lắm. Anh về ngay với mẹ con em đi. Em sợ quá.”

Không một lời hồi âm. Màn hình điện thoại lạnh lẽo như chính màn đêm ngoài kia.

Hai mươi cuộc gọi. Ba mươi cuộc gọi. Chiếc điện thoại trong tay tôi nóng lên, nhưng đầu dây bên kia vẫn là sự im lặng đến tàn nhẫn. Lúc này, nhiệt độ của Bin đã lên đến 40.2 độ. Con bắt đầu co giật. Cả người con cứng đờ, hai mắt trợn ngược, sùi bọt mép. Cảnh tượng kinh hoàng ấy khiến tôi gần như hóa điên.

Tôi ôm chầm lấy con, vừa khóc vừa gào lên trong tuyệt vọng: “Con ơi! Bin ơi, con đừng làm mẹ sợ… Cố lên con, mẹ xin con…”

Lý trí mách bảo tôi phải đưa con đến bệnh viện ngay lập tức. Tôi không còn thời gian để chờ đợi một người chồng vô trách nhiệm. Tôi quấn vội cho con chiếc chăn mỏng, bế con trên tay rồi lao ra ngoài. Mưa vẫn xối xả, quất vào mặt tôi rát buốt. Tôi đứng giữa con đường vắng tanh, nước mắt hòa cùng nước mưa, giơ tay vẫy xe trong vô vọng. Mấy chiếc taxi lướt qua, không dừng lại.

“Làm ơn! Cứu con tôi với!” – tôi gào lên, giọng lạc đi.

Cuối cùng, một chiếc xe cũng dừng lại. Tôi run rẩy mở cửa, ôm con ngồi vào trong, hối hả giục tài xế: “Bác ơi, làm ơn đến bệnh viện Nhi gần nhất! Nhanh lên giúp cháu!”

Suốt quãng đường, tôi ôm chặt con, cảm nhận cơ thể nóng hổi và những cơn co giật ngày càng mạnh của nó. Tôi không ngừng gọi tên con, cầu nguyện tất cả thần linh mà tôi biết. Tôi chưa bao giờ cảm thấy bất lực và cô độc đến thế.

Vừa đến cổng bệnh viện, tôi đã bế con chạy thẳng vào phòng cấp cứu. Các y bác sĩ lao ra. Một bác sĩ hét lớn: “Cấp cứu! Đưa bé vào phòng hồi sức gấp! Có dấu hiệu viêm màng não cấp!”

Hai chữ “viêm màng não” như một nhát búa giáng thẳng vào đầu tôi. Tai tôi ù đi. Họ đưa con tôi đi, cánh cửa phòng hồi sức đóng sầm lại, nhốt tôi ở ngoài với nỗi sợ hãi tột cùng. Tôi đứng dựa vào bức tường lạnh lẽo, người ướt sũng, cả cơ thể run lên bần bật. Tim tôi như có hàng ngàn mảnh kính vỡ đang đâm vào.

Trong cơn tuyệt vọng, tôi lại rút điện thoại ra. Đôi tay run rẩy đến mức bấm sai mấy lần. Tôi gửi một tin nhắn cuối cùng, một lời cầu cứu cuối cùng cho người mà tôi gọi là chồng:

“Chồng ơi… cứ…u con mình…”

Gửi đi tin nhắn đó, toàn bộ sức lực của tôi như bị rút cạn. Điện thoại rơi xuống sàn. Trước mắt tôi mọi thứ tối sầm lại. Tôi gục xuống nền gạch lạnh lẽo, ngất lịm.

Chương 3: Sự Thật Phơi Bày

Sáng hôm sau, Tuấn tỉnh dậy trong căn phòng khách sạn xa hoa. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa, chiếu vào khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ của anh. Người phụ nữ bên cạnh vẫn đang say giấc. Anh vươn vai, cảm thấy hơi đau đầu vì men rượu đêm qua. Anh với tay lấy điện thoại, định xem giờ. Màn hình tối đen. Hết pin.

Anh cắm sạc, bật máy. Chiếc điện thoại khởi động lại, và rồi, hàng loạt thông báo dội về như một cơn bão. Màn hình sáng lên, hiển thị một con số khiến anh chết lặng: 40 CUỘC GỌI NHỠ từ “Vợ yêu”. Bên dưới là một loạt tin nhắn, và tin nhắn cuối cùng, được gửi lúc hơn 1 giờ sáng, chỉ có vài chữ đứt quãng: “Chồng ơi… cứu con mình…”

Tim anh như ngừng đập. Toàn bộ men rượu tan biến, thay vào đó là một nỗi sợ hãi lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Bin! Con trai mình! Anh bật dậy, lao ra khỏi giường, không kịp đánh thức người tình, mặc nguyên bộ đồ nhàu nát đêm qua. Anh thậm chí không đi giày, chỉ xỏ vội đôi dép lê của khách sạn, chạy như bay xuống hầm xe.

Chiếc xe lao điên cuồng trên đường phố buổi sáng. Trong đầu Tuấn chỉ có hình ảnh của con trai và những dòng tin nhắn tuyệt vọng của vợ. Anh vừa lái xe vừa run rẩy, nước mắt giàn giụa. Tại sao mình lại tắt máy? Tại sao mình lại có thể quên sinh nhật con?

Khi Tuấn lao vào bệnh viện, cảnh tượng trước mắt khiến anh khuỵu gối. Hạnh đang nằm trên một chiếc giường bệnh ở hành lang, khuôn mặt nhợt nhạt không còn một giọt máu, tay vẫn còn cắm kim truyền nước. Bên trong phòng cấp cứu, qua ô cửa kính nhỏ, anh thấy con trai mình. Bin bé bỏng của anh đang nằm im lìm, xung quanh là dây truyền và máy móc chằng chịt, tiếng bíp bíp đều đặn của máy đo nhịp tim nghe sao mà não nề.

Một vị bác sĩ lớn tuổi bước ra từ phòng hồi sức, vẻ mặt mệt mỏi. Ông nhìn Tuấn, rồi lắc đầu.

“Anh là bố của cháu bé à? Suýt nữa thì muộn. Nếu mẹ cháu đưa đến chậm thêm một chút nữa thôi… có thể chúng tôi đã không giữ được cháu. Viêm màng não mủ, diễn biến cực kỳ nhanh. May mà cấp cứu kịp thời.”

Từng lời của bác sĩ như những nhát dao đâm thẳng vào tim Tuấn. Anh ngã quỵ xuống sàn, hai tay ôm mặt, khóc nấc lên như một đứa trẻ. Anh gọi tên vợ, gọi tên con trong sự dằn vặt và vô vọng. Người mẹ ấy – người phụ nữ bé nhỏ của anh – đã một mình vật lộn giữa cơn mưa, một mình bế con đến bệnh viện, một mình đối mặt với nỗi sợ hãi kinh hoàng nhất của một người làm mẹ. Và tất cả những gì cô nhận lại, là một người chồng không bắt máy suốt đêm vì đang bận vui vẻ bên nhân tình.

Khi Hạnh tỉnh lại, điều đầu tiên cô làm là hỏi về con. Một y tá nói cho cô biết Bin đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn cần theo dõi đặc biệt. Hạnh thở phào, nhưng đôi mắt vẫn vô hồn. Lúc đó, cô mới nhìn thấy Tuấn đang đứng ở cuối giường, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt đỏ hoe.

Anh ta bước tới, quỳ sụp xuống bên giường cô, nắm lấy tay cô. “Hạnh ơi, anh xin lỗi… Anh… anh…”

Hạnh nhẹ nhàng rút tay ra. Cô không khóc, cũng không gào thét. Cô chỉ nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo và xa lạ, như thể đang nhìn một người dưng. Đôi mắt ấy, đã từng chan chứa tình yêu và sự ngưỡng mộ dành cho anh, giờ đây chỉ còn lại một sự trống rỗng đến đáng sợ.

“Anh đừng xin lỗi,” giọng cô đều đều, không một chút cảm xúc. “Chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa.”

“Hạnh, cho anh một cơ hội giải thích… Anh sai rồi, anh thực sự sai rồi…”

Cô khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn hướng về phía phòng bệnh của con. “Tình yêu mà em dành cho anh, sự tin tưởng em vun đắp suốt sáu năm qua… đêm qua, chính tay anh đã giết chết nó rồi. Anh đi đi. Đừng để con nhìn thấy bộ dạng này của anh.”

Lời nói của cô nhẹ nhàng nhưng lại sắc như dao, cắt đứt mọi hy vọng của Tuấn. Anh biết, anh đã mất tất cả.

Đêm đó, và nhiều đêm sau nữa, Tuấn ngồi một mình ngoài hành lang bệnh viện. Anh không dám vào thăm con khi có Hạnh ở đó. Anh chỉ lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo, nghe tiếng máy truyền dịch của con. Từng giọt, từng giọt một, nhỏ xuống đều đặn. Mỗi giọt dịch như một nhát búa vô hình, đâm thẳng vào trái tim tội lỗi của anh, nhắc nhở anh về đêm mưa định mệnh đã phá nát gia đình mà anh từng có. Anh đã có một người vợ yêu anh hết lòng, một đứa con trai kháu khỉnh, một mái ấm hạnh phúc. Nhưng chỉ vì một phút ham vui ích kỷ, anh đã tự tay phá hủy tất cả.