Ngày cưới anh trai tôi nhâ/n tì/nh của bố đem c/o/n đến bỏ ngay đầu ngõ kèm theo 1 lá thư viết 12 chữ, cả nhà tôi đứng không vững

Bố tôi năm nay vừa tròn 50 tuổi. Ông là người đàn ông ngoài nghiêm khắc, trong ấm áp, từng là hình mẫu đàn ông lý tưởng trong mắt tôi và anh trai. Gia đình tôi không giàu nhưng êm ấm, cho đến một ngày, tôi bắt đầu thấy mẹ trầm ngâm hơn sau mỗi cuộc gọi kéo dài hàng tiếng mà bố luôn tìm cách ra ngoài nghe.

Tôi lờ mờ đoán ra điều gì đó… nhưng không dám tin. Mẹ cũng im lặng, như thể bà đang cố giữ cái mái nhà còn nguyên ngói cho chúng tôi yên ổn lập gia đình.

Rồi ngày cưới anh trai tôi đến. Mọi người hối hả chuẩn bị, mẹ tôi vẫn nở nụ cười nhẫn nhịn, còn bố tôi – trong bộ vest sang trọng – như gạt bỏ được mọi thứ, nói cười vui vẻ, cụng ly khắp nơi.

Nhưng tất cả tan vỡ ngay buổi trưa hôm đó.

Khi nhà đang rộn ràng làm lễ gia tiên, tôi nghe tiếng xôn xao từ đầu ngõ. Một người hàng xóm chạy vào thở hổn hển:

– “Có người đem con nít tới bỏ trước cổng nhà anh!”

Cả họ nhà trai giật mình, đám cưới chững lại. Tôi chạy ra thì thấy một đứa bé gái tầm 3 tuổi, mặt lấm lem, ôm theo con gấu bông cũ kỹ, đứng nép bên cổng với đôi mắt hoảng sợ.

Cạnh con bé là một chiếc túi nylon cũ đựng vài bộ quần áo nhỏ và một lá thư viết tay kẹp trong cuốn sổ khám bệnh.

Tôi run rẩy mở thư.
Nét chữ nguệch ngoạc, nguôi ngoai đầy tức tưởi:

“Con gái ông đây. Tôi không giữ được nữa. 3 năm qua, tôi chờ ông ly dị, ông hứa đủ điều nhưng cuối cùng vẫn quay về với bà vợ già. Tôi không còn sức nuôi, cũng không còn niềm tin. Hãy để con gái nhận mặt cha nó đúng ngày ông tổ chức đám cưới cho con trai, để xem ông có còn mặt mũi nào nữa không.

– Người đàn bà ngu ngốc đã yêu ông suốt 5 năm trời.”

Tôi chết lặng. Mẹ tôi cũng ra tới nơi, bà nhìn đứa bé, nhìn bức thư… rồi quay sang nhìn bố – người đàn ông mà bà tin tưởng suốt mấy chục năm.

Bố tôi đứng lặng.
Không chối. Không gào lên thanh minh.
Ông chỉ nhìn đứa bé với một ánh mắt áy náy trĩu nặng.
Cái im lặng đó chính là sự thừa nhận.

Tiệc cưới vẫn diễn ra. Nhưng chẳng còn tiếng cười. Cô dâu chú rể cũng phải vào lễ gượng gạo, giữa ánh mắt soi mói và bầu không khí lạnh như buốt giữa mùa hè.

Tối hôm đó, mẹ tôi lặng lẽ dọn cho đứa bé một chỗ ngủ. Bà không đuổi đi, không mắng, chỉ bảo:
– “Nó không có tội.”

Còn bố tôi… ngồi ở hiên nhà, cả đêm không vào. Tay ông cầm chặt điếu thuốc cháy gần hết, ánh mắt vô định như kẻ vừa đánh mất gia đình, danh dự, và sự kính trọng mà ông từng giữ được suốt nửa đời người.

Từ hôm đó, nhà tôi có thêm một đứa bé.

Không ai gọi nó là “con ông ấy” – nhưng chẳng ai chối bỏ.
Còn tôi, tôi trưởng thành từ chính vết rạn của gia đình mình.

Bởi tôi học được rằng:
Một người đàn ông có thể dựng cả mái nhà… nhưng chỉ cần một phút phản bội, là đủ khiến cả gia đình sụp đổ.