Sinh nhật tôi cách đây hai ngày, chồng chỉ gửi một tin nhắn vỏn vẹn “Chúc mừng sinh nhật” rồi lặng lẽ đi làm, chẳng hoa, chẳng quà, chẳng một bữa tối. Tôi tự an ủi: “Chắc anh ấy bận, thôi bỏ qua.”
Nhưng hôm nay, vừa đi làm về, tôi thấy trên ghế sofa một chiếc hộp to, bên trong là chiếc váy đỏ rực rỡ. Tôi chưa kịp hỏi thì chồng mỉm cười:
– À, váy này mua cho em dâu, mai sinh nhật cô ấy.
Tôi sững lại. Em dâu? Tức là vợ của em trai chồng tôi. Anh ấy nhớ sinh nhật của cô ta từng ngày, từng giờ, lại còn mua quà sang trọng, trong khi sinh nhật vợ mình thì… quên sạch.
Đêm đó, tôi không ngủ được. Cái hình ảnh chồng nâng niu chiếc váy đỏ cứ ám ảnh tôi. Tôi bắt đầu tìm hiểu.
Điều đầu tiên khiến tôi nghi ngờ là hóa đơn mua váy – được in từ tuần trước, tức là ngay trước sinh nhật tôi. Tôi lén mở điện thoại chồng, phát hiện một loạt tin nhắn:
Anh: “Váy này hợp với em lắm, mai mặc thử anh xem nhé.”
Em dâu: “Chỉ sợ mọi người để ý…”
Anh: “Có anh ở đây, đừng lo.”
Tay tôi run lên. Tôi quyết định âm thầm theo dõi.
Chiều hôm sau, lấy cớ tan làm sớm, tôi đứng từ xa trước quán cà phê nhỏ cuối phố. Ở bên trong, chồng tôi và em dâu ngồi sát nhau, cô ấy mặc đúng chiếc váy đỏ ấy. Ánh mắt họ trao nhau… không thể là của “anh chồng – em dâu” bình thường.
Tôi lặng lẽ chụp lại, trái tim vừa đau vừa lạnh toát. Khi về nhà, tôi đặt ảnh lên bàn, không nói gì. Chồng nhìn, mặt tái mét. Em trai anh vừa bước vào cửa, nhìn thấy bức ảnh, cả hai anh em chết lặng.
Lúc đó, tôi mới hiểu, chiếc váy đỏ kia không phải là quà sinh nhật, mà là dấu hiệu của một bí mật đã âm thầm nhen nhóm từ lâu – một bí mật đủ sức phá tan cả hai gia đình.
Không khí trong phòng đặc quánh, chỉ nghe tiếng kim đồng hồ tích tắc. Em trai chồng run run hỏi:
– Anh… với vợ tôi… là thế nào?
Chồng tôi cúi đầu, im lặng. Em dâu thì bật khóc, miệng lắp bắp:
– Em… xin lỗi…
Tôi nhìn thẳng vào họ, cố giữ giọng bình tĩnh:
– Tôi muốn nghe mọi chuyện, ngay bây giờ.
Chồng tôi hít sâu, rồi thú nhận. Hóa ra, trước khi tôi và anh cưới, anh từng có mối quan hệ ngắn ngủi với cô gái hàng xóm – chính là… em dâu bây giờ. Sau đó, cô ấy đi lấy em trai anh. Mọi thứ tưởng chấm dứt, nhưng từ ngày cô ấy về làm dâu, họ lại chạm mặt nhau thường xuyên. Lúc đầu chỉ là vài câu hỏi thăm, rồi những lần giúp đỡ “anh dâu – em dâu” tưởng vô hại, cuối cùng thành những buổi cà phê lén lút.
Chiếc váy đỏ… không phải món quà duy nhất. Trong điện thoại, tôi tìm thấy ảnh họ đi biển cách đây một tháng, chỉ là “chuyến công tác” của chồng tôi.
Em trai anh nghe xong như hóa đá. Gương mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu. Còn tôi, cơn giận dữ nuốt trọn cả người nhưng nước mắt không rơi nổi.
Tôi đứng dậy, nói từng chữ rành rọt:
– Từ giờ, tôi không còn là vợ của anh nữa.
Rồi tôi bỏ ra ngoài, để lại sau lưng là tiếng cãi vã, tiếng khóc và sự sụp đổ của một gia đình… tất cả bắt đầu từ chiếc váy đỏ định mệnh.