Tôi 70 tuổi, con trai biếu 100 triệu mừng thọ, về vừa mở phong bì, tôi phải gọi CA ngay trong đêm…
Năm nay, tôi tròn 70 tuổi. Cái tuổi mà nhiều người nói là “thất thập cổ lai hy”, sống thêm được ngày nào là quý ngày ấy. Con trai tôi – Nam – ở thành phố, công việc bận rộn, cả năm chỉ về được vài lần. Vậy mà lần này, nó về từ sớm để lo tiệc mừng thọ cho tôi.
Bữa tiệc đông vui. Họ hàng, bạn bè, hàng xóm kéo đến chúc mừng. Nam bước tới trước mặt tôi, cười hiền:
– Bố, con chúc bố mạnh khỏe sống lâu. Đây là chút lòng của con.
Nó đưa tôi phong bì đỏ, cầm thấy nặng tay. Tôi cảm động, chỉ cất vào túi áo, không mở ra vì ngại giữa đông người.
Tiệc tan, trời đã khuya. Tôi về nhà, vừa khóa cửa vừa thấy bụng lâng lâng vì hạnh phúc. Ngồi xuống bàn, bật ngọn đèn vàng, tôi mới nhớ đến phong bì.
Bên trong là một xấp tiền mới tinh, toàn tờ 500 nghìn. Tôi đếm – đúng 100 triệu. Nhưng ngay khi cầm, tôi thấy có gì đó không ổn: giấy tiền hơi mềm, bề mặt nhẵn bất thường, và… có mùi mực ngai ngái.
Từng trải cả đời làm buôn bán, tôi biết tiền thật có độ ráp và tiếng sột soạt đặc trưng. Thử nghiêng dưới ánh đèn, màu sắc của số in không sắc nét, hình chìm cũng mờ hơn bình thường. Tim tôi bắt đầu đập nhanh.
Tôi lập tức nghĩ tới khả năng tiền giả. Và nếu tôi giữ hay tiêu số tiền này, chẳng những tôi phạm pháp mà con trai tôi cũng có thể bị liên lụy.
Tôi gọi cho Nam. Máy báo thuê bao ngoài vùng phủ sóng. Cảm giác bất an dâng lên. Không chần chừ, tôi gọi cho công an xã.
Mười phút sau, hai cán bộ công an tới nhà. Họ kiểm tra cẩn thận và xác nhận:
– Đây là tiền giả, in rất tinh vi. Bác làm đúng khi báo ngay.
Họ hỏi tôi phong bì có qua tay ai khác không. Tôi nhớ lại: trong bữa tiệc, Nam đặt phong bì lên bàn rồi ra ngoài nghe điện thoại, khi quay lại mới đưa cho tôi. Lúc đó, xung quanh có mấy người bạn của Nam mà tôi không quen mặt.
Công an giữ lại số tiền và phong bì làm bằng chứng, hẹn sẽ điều tra.
Sáng hôm sau, tôi gặp Nam ở quán cà phê gần chợ huyện. Thấy tôi, nó ngạc nhiên:
– Bố? Sao bố ở đây?
Tôi kể lại chuyện tối qua. Mặt nó tái mét:
– Con không hề biết. Tiền này con đổi từ thằng Tùng – bạn con – vì nó bảo có tiền mới đẹp biếu bố.
Hai bố con cùng tới cơ quan công an. Cuối cùng, sự thật được sáng tỏ: Tùng là mắt xích trong đường dây tiêu thụ tiền giả. Hắn lợi dụng lúc tiệc đông người để tráo phong bì.
Nếu tối hôm đó tôi không cảnh giác, sáng hôm sau có thể con trai tôi đã mang tiếng cả đời.
Ngày Nam trở lại thành phố, nó nắm chặt tay tôi:
– Con cảm ơn bố. Nhờ bố mà con thoát một vố lớn.
Tôi chỉ cười. Trong lòng thấy nhẹ nhõm. Hóa ra, làm cha không chỉ là nuôi con khôn lớn, mà đôi khi còn phải đứng chắn trước những tai họa vô hình để bảo vệ nó, dù con đã trưởng thành.