Ngày cưới sắp đến gần, lẽ ra tôi phải vui vẻ chuẩn bị váy áo, thiệp mời, chụp ảnh. Thế nhưng, tôi lại chìm trong áp lực vô hình từ gia đình chồng. Họ vốn nổi tiếng giàu có, nhưng càng tiếp xúc, tôi càng nhận ra sự tính toán và tham lam tiềm ẩn sau vẻ bề ngoài sang trọng.
Chiều hôm ấy, mẹ chồng tương lai bất ngờ gọi tôi sang nhà. Bà đón tôi bằng nụ cười xã giao, nhưng khi ngồi vào bàn, sắc mặt lập tức thay đổi. Bà đặt trước mặt tôi một tập giấy tờ, thẳng thắn nói:
— Trước khi cưới, có một việc cô phải làm cho rõ. Tôi nghe nói mẹ cô cho cô 10 tỷ làm của hồi môn. Số tiền này, cô ký vào đây, xác nhận chuyển sang đứng tên em trai chồng cô. Nó sắp lập nghiệp, cần vốn.
Tôi sững người. Tôi biết mẹ mình dành dụm cả đời, bán bớt đất đai, mới có được số tiền ấy để phòng khi con gái đi lấy chồng gặp trắc trở. Vậy mà, chỉ sau mấy câu nói, mẹ chồng đã muốn biến tất cả thành của riêng nhà bà.
Tôi chần chừ, lắc đầu:
— Thưa bác, tiền đó là của cha mẹ con. Họ vất vả cả đời mới có được. Con không thể…
Chưa để tôi nói hết, bà gằn giọng:
— Cô định bước chân vào nhà tôi tay trắng ư? Cưới xin mà không biết nghĩ cho chồng, cho em chồng, thì sau này còn ra gì nữa? Nếu cô không ký, tôi sẽ bảo thằng Hải (chồng sắp cưới của tôi) xem lại chuyện hôn nhân này.
Tôi nghẹn ứ trong cổ. Về đến nhà, tôi vừa khóc vừa kể lại với mẹ. Tôi ngỡ bà sẽ bênh vực tôi, nhưng bà chỉ thở dài, giọng ôn tồn:
— Con cứ ký đi. Đừng lo, con gái. Đời này, thứ giữ con lại không phải là tờ giấy, mà là sự thật. Họ càng tham, càng sớm lộ bộ mặt. Hãy để đến ngày cưới, chúng ta cùng xem kịch hay.
Tôi nhìn mẹ, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, nhưng vẫn tin bà. Thế là tôi ký.
Ngày cưới diễn ra trong không khí lộng lẫy. Khách khứa đông đúc, ai nấy đều chúc phúc. Tôi khoác váy trắng, mỉm cười bước đi bên cạnh Hải. Nhưng trong lòng, tôi biết, một cơn giông đang chờ ngay trước mặt.
Đến giữa buổi tiệc, khi mọi người đang nâng ly chúc mừng, mẹ chồng bất ngờ đứng lên, giọng oang oang:
— Hôm nay, gia đình tôi thật hãnh diện khi có được cô dâu vừa xinh đẹp vừa giàu có thế này. Không giấu gì, hồi môn 10 tỷ của con dâu, tôi đã cho em trai chú rể làm vốn liếng. Cả nhà ta cùng chúc mừng nhé!
Khán phòng xôn xao. Tôi nghe rõ những tiếng thì thầm:
— Ôi, 10 tỷ hồi môn cơ đấy!
— Nhà này tham ghê, cưới dâu mà như cưới của.
Tôi nở nụ cười bình thản, tiến lên phía trước, cầm micro.
— Xin phép, con muốn nói đôi lời.
Mọi ánh mắt dồn về tôi. Tôi nhẹ nhàng mở túi, rút ra bản photo tờ giấy mà tôi đã ký hôm trước.
— Đây là bản xác nhận chuyển số tiền 10 tỷ. Nhưng có một điều mẹ chồng chưa nói. Ngay trong giấy có ghi rõ: “Tiền này hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của cô dâu, do cha mẹ ruột cho. Việc cho mượn hay chuyển nhượng đều là tạm thời, có thể thu hồi bất cứ lúc nào.”
Tiếng xôn xao càng lớn. Tôi tiếp tục, giọng rõ ràng:
— Hôm đó, tôi ký vào giấy không phải vì đồng ý, mà vì muốn giữ thể diện cho cả hai bên. Nhưng hôm nay, trước mặt quan khách, tôi xin công khai: số tiền 10 tỷ vẫn thuộc về cha mẹ ruột tôi. Nó không phải hồi môn cho ai cả, càng không thể dùng làm vốn cho em chồng.
Mẹ chồng biến sắc, run rẩy chỉ tay vào tôi:
— Cô… cô dám bôi nhọ nhà tôi thế này à?
Mẹ tôi lúc ấy đứng phắt dậy, ánh mắt sáng quắc. Bà dõng dạc nói, từng chữ như dao cắt:
— Thưa bà thông gia, chính bà mới là người bôi nhọ gia đình tôi. Con gái tôi cưới chồng, tôi cho nó vốn riêng để phòng thân. Thế mà bà tham lam, ép buộc. Hôm nay, trước mặt mọi người, tôi tuyên bố: hôn sự này, nhà gái chúng tôi không thể tiếp tục.
Cả hội trường nín lặng. Chú rể lắp bắp, định chạy đến níu tôi lại. Nhưng cha tôi khoát tay, giọng trầm mà kiên định:
— Con gái tôi không thiếu người muốn cưới. Nhưng chúng tôi không gả nó cho một gia đình chỉ biết tính toán, xem con dâu như cái ví tiền.
Nói rồi, ông nắm tay tôi, cùng mẹ bước ra. Tôi ngẩng cao đầu, từng bước vững vàng. Sau lưng, tiếng bàn tán rì rầm:
— Nhà gái mạnh mẽ thật.
— Tham quá nên mới mất cả con dâu tốt.
— Cưới xin mà thành ra thế này, xấu hổ lắm.
Mẹ chồng tức giận đến mức đập bàn, gào thét, nhưng chẳng ai còn bênh vực. Chỉ thấy chú rể cúi gằm mặt, bất lực nhìn theo.
Tối hôm đó, tôi ngồi trong vòng tay mẹ, mắt đã ráo hoảnh. Tôi hiểu, tình yêu có thể xây nên một gia đình, nhưng chỉ cần một chút tham lam thôi cũng đủ phá nát tất cả.
Và tôi cũng biết, mình đã may mắn. Vì trước khi ràng buộc cả đời, sự thật đã kịp phơi bày. Tôi không mất gì cả — ngược lại, tôi còn giữ trọn phẩm giá và tự do cho chính mình.