Con gái vào Nam lấy chồng suốt 19 năm không về, bố mẹ lẳng lặng tới thăm, nào ngờ khi mở cửa, họ bật kh/óc trong s/ợ h/ãi…

Trong ngôi làng nhỏ ở miền Bắc, người ta vẫn quen thấy vợ chồng ông Thịnh ngồi trước hiên nhà, đôi mắt dõi về con đường quốc lộ nơi chuyến xe khách vào Nam chạy ngang. Đứa con gái út của họ – Thu – đã đi lấy chồng suốt mười chín năm, chưa một lần trở lại.

Ban đầu, Thu còn gọi điện, gửi thư. Nhưng dần dần, những tin tức thưa thớt rồi biến mất. Bà Hòa – mẹ Thu – nhiều lần ngồi trước hiên mà rơm rớm nước mắt:
– Không biết giờ nó sống sao… Có khi nào nó đã quên mất quê hương này rồi không ông?

Ông Thịnh nén tiếng thở dài, lòng cũng quặn thắt nhưng không nỡ trách con.

Đến một ngày, ông quyết định:
– Bà à, mình phải vào Nam tìm con. Dù thế nào cũng phải thấy tận mắt.

Sau mấy ngày đêm rong ruổi trên chuyến xe xuyên Việt, cuối cùng ông bà cũng tìm được địa chỉ. Ngôi nhà nhỏ nép mình trong con hẻm yên tĩnh, cửa gỗ cũ kỹ, vách tường loang lổ.

Tim bà Hòa đập thình thịch khi gõ cửa. Một lát sau, cánh cửa hé mở, và Thu xuất hiện. Nhưng hình ảnh trước mắt khiến ông bà chết lặng: gương mặt con gái hốc hác, mắt đỏ hoe, nụ cười gượng gạo.

– Thu… con… – giọng ông Thịnh nghẹn lại.

Thu run run lao ra ôm chầm lấy bố mẹ, nước mắt lã chã. Bà Hòa hoảng hốt:
– Con ơi, mười chín năm rồi, sao không một lần về với bố mẹ?

Thu chưa kịp đáp thì từ trong nhà vọng ra tiếng ho khẽ. Ông bà ngạc nhiên bước vào, và rồi đứng sững. Trên chiếc giường gỗ đơn sơ, một người đàn ông nằm bất động. Khuôn mặt xanh xao nhưng ánh mắt hiền hậu hướng về phía họ.

Đó là chồng Thu.

Bà Hòa hoảng hốt, tay run rẩy:
– Trời ơi… chuyện này là sao hả con?

Thu ngồi xuống cạnh giường chồng, nắm tay anh rồi nghẹn ngào kể. Hóa ra, mười chín năm trước, sau khi lập gia đình không lâu, chồng Thu gặp tai nạn nặng. Anh may mắn giữ được mạng sống nhưng mất đi khả năng đi lại. Từ đó, Thu trở thành đôi chân, đôi tay của anh, chăm sóc từng miếng ăn, giấc ngủ.

– Con muốn về thăm bố mẹ lắm… nhưng nghĩ đến cảnh con về mà anh ấy nằm lại một mình, con không đành. Con cũng sợ bố mẹ lo lắng, nên đành im lặng… – Thu vừa nói vừa rơi nước mắt.

Nghe con gái giãi bày, ông Thịnh và bà Hòa như nghẹn thở. Bao nhiêu năm qua, họ trách con vô tình, nào ngờ, tất cả chỉ vì hiếu nghĩa và tình yêu thương.

Người chồng nằm trên giường cố gắng cất lời, giọng yếu ớt:
– Con xin lỗi bác… xin lỗi mẹ… vì đã khiến Thu phải thiệt thòi. Nhưng con hứa, cả đời này, gia đình con sẽ yêu thương và bù đắp cho Thu.

Ông Thịnh run run nắm lấy bàn tay con rể:
– Con trai à, đừng nói thế. Chính con mới cho chúng ta thấy Thu đã chọn đúng. Một người đàn ông dù có thế nào, chỉ cần biết yêu thương vợ con hết lòng, thì bố mẹ nào cũng an lòng.

Cả căn phòng lặng đi, chỉ còn tiếng nấc nghẹn của bà Hòa. Nỗi sợ hãi ban đầu khi thấy cảnh tượng bất ngờ dần tan biến, thay vào đó là niềm xót xa và cả sự ấm áp.

Hôm ấy, ông bà ở lại nhà con gái. Lần đầu tiên sau mười chín năm, họ được ngồi bên mâm cơm gia đình. Chỉ có bát canh rau, đĩa cá kho, nhưng hạnh phúc ngập tràn. Thu vừa gắp thức ăn cho chồng vừa ríu rít kể chuyện con cái – hai đứa nhỏ ngoan ngoãn, lễ phép – khiến ông bà rưng rưng.

Đêm xuống, bà Hòa nằm cạnh con gái, nắm tay nó như ngày còn bé:
– Con ngốc ạ, dẫu có chuyện gì, cũng đừng giấu bố mẹ. Nhà là chỗ để con dựa vào, chứ không phải nơi để con sợ làm phiền.

Thu gục đầu vào vai mẹ, khóc nức nở. Bao năm đè nén, giờ mới được vỡ òa.

Sáng hôm sau, khi ông bà chuẩn bị trở về quê, chồng Thu nắm tay bố vợ, ánh mắt kiên định:
– Con không thể đi lại, nhưng con có thể hứa, con sẽ cùng các con chăm lo cho Thu, để cô ấy không thấy lẻ loi.

Ông Thịnh siết chặt bàn tay ấy, lòng nhẹ nhõm.

Trên chuyến xe về, ông bà không còn ánh mắt nặng trĩu như trước. Họ hiểu rằng, con gái mình tuy không thể về thăm, nhưng đang sống trong một mái ấm đầy yêu thương. Và với bậc cha mẹ, thế là đủ.