Từ nhỏ, tôi đã quen với cảnh mẹ thiên vị. Cái gì tốt đẹp nhất, mẹ cũng dành cho em trai tôi – thằng Minh.
Ngày bé, mỗi sáng tôi nhịn ăn, lén để dành mấy đồng bạc lẻ mua sách cũ ngoài chợ. Trong khi đó, Minh được mẹ dúi cho vài tờ tiền, tha hồ mua quà vặt. Khi tôi thắc mắc, mẹ gạt đi:
– Con lớn rồi, biết chịu khó. Em còn nhỏ, nó ham ăn thì kệ nó.
Tôi cắn răng chịu, nghĩ thôi thì phận làm anh, nhường em cũng phải. Nhưng cái nhường ấy kéo dài đến tận khi chúng tôi đều trưởng thành.
Minh lớn lên không chịu học hành. Nó tụ tập, ăn chơi, dính vào cờ bạc. Tôi thì ra trường, đi làm xa, bươn chải để có một gia đình nhỏ với vợ và con gái ba tuổi. Tưởng rằng khoảng cách sẽ giúp mẹ hiểu hơn, nào ngờ, dây buộc vẫn chẳng bao giờ đứt.
Một tối cuối tuần, mẹ gọi điện. Giọng bà run rẩy:
– Con à, em mày… nợ người ta năm trăm triệu. Họ dọa nếu không trả thì…
Tôi sững sờ. Năm trăm triệu đâu phải số nhỏ. Tôi đi làm quần quật bao năm, dành dụm mới có chút vốn lo cho con đi học. Vậy mà giờ, mẹ bảo tôi đưa hết để trả nợ cho thằng em?
– Mẹ, con không thể. Con còn phải lo cho vợ con. – Tôi cố giữ giọng bình tĩnh.
Ở đầu dây bên kia, im lặng một lúc, rồi tiếng mẹ bật khóc:
– Con bất hiếu! Máu mủ mà con nỡ lòng nào đứng nhìn?
Tôi lặng người. “Bất hiếu”… Từ bé đến lớn, tôi đã nghe mẹ gọi vậy không biết bao lần, chỉ vì tôi không làm đúng ý bà. Nhưng lần này, cái từ ấy cắm thẳng vào tim tôi.
Vài ngày sau, mẹ tìm đến tận nhà. Bà không thèm nhìn cháu ngoại, cũng chẳng hỏi han con dâu, chỉ ngồi xuống ghế, gằn giọng:
– Con phải giúp em. Người ta tới nhà xiết đồ rồi.
Vợ tôi đứng bên, run run bế con. Tôi nhìn sang, thấy ánh mắt van lơn của vợ: “Anh ơi, chúng ta đâu còn gì dư dả.”
Tôi hít sâu:
– Mẹ, con không thể. Nếu con đưa hết, rồi lấy gì nuôi vợ con?
Mặt mẹ đỏ bừng. Bà đứng phắt dậy, chỉ tay vào tôi:
– Từ giờ tao coi như không có đứa con này. Tao chỉ còn thằng Minh!
Câu nói ấy như nhát dao chém vào ký ức tuổi thơ. Tôi nhớ những lần ốm sốt nằm co ro, mẹ loay hoay nấu cháo cho Minh mà quên bẵng tôi. Nhớ cả khi thi đỗ đại học, chỉ một lời khen hững hờ, rồi quay sang dặn tôi: “Đi làm kiếm tiền gửi về cho em mày ăn học.” Nhưng em chưa bao giờ học. Nó chỉ ăn chơi. Và mẹ vẫn bảo vệ nó.
Sau hôm ấy, tôi cắt liên lạc. Điện thoại của mẹ, tôi không nghe. Tin nhắn, tôi không đọc. Nhưng lòng tôi dằn vặt không yên. Tôi vẫn nhớ khuôn mặt mẹ già nua, hằn đầy nếp nhăn.
Một buổi chiều, tin nhắn từ người họ hàng xa gửi đến: “Minh bị người ta đánh, nhập viện rồi.” Tôi chết lặng. Trong phút chốc, bao giận hờn vỡ vụn. Tôi lao vào bệnh viện.
Mẹ ngồi trước cửa phòng cấp cứu, đầu tóc rối bời. Thấy tôi, bà òa khóc:
– Mẹ xin lỗi… Nhưng cứu em con, nó là máu mủ của con mà!
Cánh cửa bật mở. Bác sĩ bước ra, lắc đầu:
– Chúng tôi đã cố gắng hết sức…
Mẹ khuỵu xuống, gào khóc thảm thiết. Tôi đứng đó, cảm giác như vừa mất đi một phần thân thể, dù đó là đứa em tôi từng oán trách.
Đám tang Minh diễn ra trong căn nhà ẩm thấp. Họ hàng xì xào: “Nếu nó biết lo học hành, đâu đến nỗi.” Người khác thì: “Bà Liên chiều quá, nên mới ra cơ sự.”
Mẹ chẳng nghe thấy gì. Bà ngồi trước di ảnh con trai, ánh mắt trống rỗng. Khi tôi đặt nén nhang, bà quay sang, giọng khàn đặc:
– Con hận mẹ lắm phải không?
Tôi nghẹn ngào:
– Con chưa bao giờ hận mẹ. Con chỉ… mệt mỏi.
Bà ôm mặt khóc. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mẹ nhỏ bé đến vậy.
Sau tang lễ, tôi đưa mẹ về ở cùng gia đình mình. Ban đầu, vợ tôi còn do dự, nhưng rồi cũng đồng ý. Mẹ lặng lẽ, ít nói hẳn. Có những buổi tối, tôi thấy bà ngồi trước hiên, mắt nhìn xa xăm.
Một lần, bà cầm tay tôi, thì thào:
– Mẹ sai rồi… Từ nhỏ mẹ chỉ lo cho Minh, mà quên mất con cũng cần tình thương. Bây giờ, mẹ chỉ còn mỗi con thôi.
Tôi im lặng. Bao năm qua, tôi khát khao một câu như thế. Nhưng giờ nghe rồi, tôi chỉ thấy nước mắt nóng hổi trào ra.
Cuộc đời nhiều khi nghiệt ngã. Minh mất đi, như cái giá phải trả cho chuỗi năm dài sống buông thả và sự thiên vị mù quáng của mẹ. Còn tôi, cuối cùng vẫn là người đứng lại, gánh cả yêu thương lẫn nỗi đau.
Tôi không biết tương lai ra sao. Nhưng trong thẳm sâu, tôi hiểu: chỉ khi biết tha thứ, tôi mới có thể giải thoát chính mình.