1. Tín hiệu lạ lúc 3 giờ sáng
Tôi là Đội trưởng tìm kiếm–cứu nạn tỉnh Hoà Sơn, tên Trần Lâm. Cuộc đời tôi chứng kiến đủ mọi cảnh tượng: lũ quét, sạt lở, xe khách lao vực, người mất tích trong rừng. Nhưng đêm hôm ấy — 3 giờ sáng, ngày 12 tháng 9 — là khoảnh khắc thay đổi hoàn toàn mọi hiểu biết của tôi về thế giới.
Tôi đang ngủ thì trực ban gọi dậy, giọng run hẳn:
— Anh Lâm… radar dân phòng ở trạm núi Chàm vừa bắt được tín hiệu từ… một máy bay. Nhưng nó… đứng yên. Không nhúc nhích.
— Đứng yên? Radar hỏng à?
— Không. Tín hiệu của… Flight HO-217.
Tôi lập tức bật dậy. Tim tôi đập mạnh như bị ai bóp nghẹt.
Flight HO-217 — chiếc máy bay mất tích 16 năm trước, từng khiến cả nước rúng động. Không tìm thấy xác máy bay. Không mảnh vỡ. Không dấu tích cháy nổ. 189 hành khách biến mất như chưa từng tồn tại.
Và giờ, tín hiệu của nó xuất hiện lại ở một thung lũng hẻo lánh, cách khu dân cư gần 40 km.
Không thể nào.
Không thể như vậy được.
Nhưng radar không nói dối.
Tôi triệu tập đội trong vòng 15 phút. Trời đêm tối như mực, gió rít qua khe núi. Bản đồ chỉ rõ: nguồn phát tín hiệu nằm sâu trong thung lũng Cổ Trầm — nơi từ xưa đến nay chưa từng có đường bay nào.
2. Thứ xuất hiện giữa thung lũng
Khi mặt trời ló dạng, chúng tôi đến nơi.
Và rồi… tất cả đứng chết lặng.
Giữa thung lũng rộng lớn, cỏ mọc phủ quanh, nằm chễm chệ một vật thể bạc trắng — nguyên vẹn, thẳng thớm, không hư hại.
Gần như tất cả chúng tôi thốt lên cùng một lúc:
— Máy bay… thật kìa…
Máy bay HO-217.
Không vỡ, không cháy, không móp méo. Chỉ có một lớp bụi mỏng như sương và vài mảng rêu phủ trên thân — kiểu như bị bỏ quên vài tháng, chứ không phải 16 năm.
Nó nằm đó, không có dấu kéo lê, không có rãnh va chạm, không có dấu vết trượt xuống từ sườn núi.
Giống như… rơi xuống từ một độ cao bằng 0.
Hoặc tự xuất hiện ở đây.
Tôi đi vòng quanh. Điều kỳ lạ tiếp theo khiến tôi lạnh sống lưng: cỏ dưới thân máy bay bị ép xuống, nhưng không hề gãy nát. Không có dấu nóng chảy, không có mảnh vụn.
Tựa như chiếc máy bay vừa “vật chất hóa” ngay tại chỗ chưa đầy một phút trước.
Không ai dám lại gần. Không phải vì sợ, mà vì… quá yên lặng. Không có tiếng chim. Không có tiếng gió. Không có tiếng côn trùng.
Thung lũng như bị ai tắt âm.
3. Khoang máy bay im phăng phắc
Tôi ra lệnh mở cửa khoang.
Cánh cửa lạnh ngắt, nhưng… không hề khóa. Chỉ cần xoay nhẹ, nó bật mở — không tiếng cọt kẹt, không cảm giác bị han gỉ.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa hé ra, cả đội sững sờ nghẹt thở.
Không khí bên trong mát lạnh, sạch tinh, như phòng điều hòa. Không mùi ẩm, không mùi thối, không dấu hiệu mục rữa.
Ghế ngồi thẳng hàng. Cửa sổ vẫn nguyên. Hành lý trên cabin không rơi vãi.
Không có hành khách.
Không có xác người.
Không có dấu tích hoảng loạn.
Chỉ là một chiếc máy bay bỏ trống hoàn toàn, giống như mới hạ cánh cách đây… một giờ.
Hậu cần Lộc run run:
— Có khi nào… hành khách… vẫn còn sống?
Không ai trả lời.
Tôi bật đèn pin, tiến vào sâu hơn. Mỗi bước đi của tôi vang rất nhỏ, như sàn máy bay vừa được lau sạch.
Bỗng tiếng gọi từ phía sau:
— Anh Lâm! Anh phải xem cái này!
Tôi chạy lên khoang lái.
Tôi chết lặng.
4. Khoang lái — dấu thời gian dừng lại
Mọi thứ trong khoang lái nguyên vẹn. Không có dấu cháy bảng mạch, không nước ngưng, không bụi dày. Giống như vừa bay một chuyến bình thường.
Máy đo thời gian dừng ở một con số… 6 giờ 42 phút 17 giây.
Tôi lập tức nhận ra.
Đó là giây cuối cùng trung tâm không lưu ghi nhận tín hiệu của HO-217 trước khi máy bay biến mất khỏi radar 16 năm trước.
Không lệch một giây.
Không ai trong đội còn thở mạnh. Không ai nói nên lời.
Trên bảng điều khiển còn đặt một cuốn sổ tay phi công, bìa ghi “Cơ trưởng Huy”.
Tôi mở ra.
Chỉ có một dòng chữ viết ngoằn ngoèo:
“Không được mở cửa.
Mọi thứ bắt đầu lại từ khoảnh khắc đó.”
Bên dưới là chữ ký của cơ trưởng — chữ ký trùng khớp mẫu chữ trong hồ sơ 16 năm về trước.
Mồ hôi lạnh ướt sống lưng tôi.
5. Camera hành khách
Dưới ghế 14A, tôi phát hiện một chiếc camera du lịch đời cũ, loại mà người ta hay mang đi quay gia đình.
Thẻ nhớ vẫn còn.
Chúng tôi lấy laptop kiểm tra ngay tại chỗ.
Có đúng một clip.
Thời lượng: 00:02:07.
Tôi nhấn play.
Màn hình rung lắc báo hiệu người quay đang hoảng loạn. Tiếng động cơ rú lên. Tiếng trẻ con khóc. Tiếng tiếp viên hét:
— Ngồi xuống! Buộc dây an toàn!
Giọng một người đàn ông:
— Chúng ta đang bị kéo xuống! Không phải gió! Không phải động cơ! Cái gì đó đang hút chúng ta xuống!
Camera rung mạnh. Mặt ai đó che mất ống kính.
Một phụ nữ thét:
— Ngoài cửa sổ kìa! Trời đất ơi!
Camera quay chỏng chơ lên cửa sổ. Tôi phóng to.
Không phải mây.
Không phải đồi núi.
Mà là thứ gì đó…
đen như mực, xoáy tròn, không giống vật chất, không giống gió, không giống khói — như bóng tối có ý thức.
Một hành khách run rẩy nói:
— Nó… nhìn chúng ta.
Rồi clip đột ngột mất hình.
Một giây sau, xuất hiện cảnh cuối cùng: hoàn toàn yên lặng, ghế trống, không có ai. Camera đặt nằm nghiêng ở lối đi.
Nhưng điều khiến tim tôi như ngừng đập là thứ nằm ở góc khung hình:
bóng một người đàn ông — đứng bất động, nhìn trừng vào camera.
Không ai trong đội dám nói. Tất cả lùi lại vài bước.
6. Người phụ nữ bí ẩn
Khi chúng tôi còn chưa hoàn hồn, bộ đàm vang lên:
— Đội trưởng, có một chiếc xe biển xanh vừa đến. Một phụ nữ nói có giấy phép đặc biệt muốn gặp anh ngay.
Tôi cau mày. Ai biết chuyện này mà tìm đến nhanh như vậy?
Người phụ nữ đó khoảng hơn 40 tuổi, dáng cao, mặc áo khoác tối màu. Cặp mắt đen sắc lạnh như soi thấu người đối diện.
Bà ta nói:
— Tôi là bác sĩ Diệu Khánh, thuộc Viện Nghiên cứu Hiện tượng Địa từ Quốc gia. Chúng tôi đã theo dõi tín hiệu của HO-217 suốt nhiều năm. Chiếc máy bay này không mất tích… mà dịch chuyển.
Tôi sững người:
— Bà biết điều gì đã xảy ra?
— Anh Lâm, 16 năm trước, máy bay đã đi vào một vùng “rối loạn thực tại cục bộ”. Có thể coi là một điểm lệch thời gian – không gian. Với những vật lọt vào, thời gian bên trong gần như dừng lại. Ba giờ có thể bằng một giây, mười năm có thể bằng một nhịp thở.
Tôi rùng mình.
— Vậy… còn hành khách?
Bà ta nhìn thẳng vào chiếc máy bay.
— Nếu họ không chết… thì họ vẫn đang ở bên trong cái vùng đó.
— Nhưng chúng tôi không thấy ai.
Bà ta nói, giọng trầm lại:
— Vì anh chỉ đang thấy phiên bản rỗng của chiếc máy bay — vật chứa. Còn “nội dung thật” của nó… nằm ở nơi khác.
Tôi chưa kịp hỏi thêm, bà đã tiếp:
— Điều quan trọng nhất: không được mở bất kỳ nắp khóa, khoang phụ, hoặc hộp đen nào nữa. Nếu anh mở cái gì nó không muốn, ranh giới sẽ sụp xuống. Mọi thứ sẽ bắt đầu lại.
Đó cũng là điều cơ trưởng đã viết.
Nhưng tôi không thể bỏ qua hộp đen — thứ duy nhất có thể giải mã chuyện gì đã xảy ra.
Tôi ra lệnh đưa hộp đen xuống kiểm tra.
Bà Khánh quát lớn:
— Dừng lại! Anh không hiểu mình đang làm gì đâu!
Tôi vẫn tiếp tục.
7. Hộp đen lên tiếng
Chúng tôi mở hộp đen bằng dụng cụ chuyên dụng. Con chip ghi âm vẫn hoạt động.
Âm thanh vang lên, nhiễu nhẹ:
“Đừng mở cửa…”
“Thời gian đang… gấp lại…”
“…đừng để nó nghe thấy…”
“…chúng tôi không còn ở đây nữa…”
“…nó đang đói…”
Tất cả dựng tóc gáy.
Rồi một giọng khác vang lên, rõ ràng, trầm thấp:
“Ai đang nghe bản ghi này… các người vừa đánh thức tôi.”
Hộp đen rung nhẹ.
Máy bay phía sau chúng tôi — phát ra tiếng “cộc… cộc… cộc…” như có thứ gì gõ từ bên trong vỏ kim loại.
Và rồi…
Cánh cửa khoang hành khách tự từ từ đóng lại.
Lộc hét lên:
— Nó kẹt rồi! Nó tự đóng đấy anh Lâm!
Tôi quay phắt lại.
Thân máy bay… đang dịch chuyển nhẹ, như đang thở. Như kim loại mềm đi.
Rồi toàn bộ cửa sổ tối sầm lại.
Không phải bóng đổ.
Mà giống như có thứ gì đó từ bên trong phủ lên mặt kính.
8. Khoảnh khắc chúng tôi không bao giờ quên
Tiếng bộ đàm gấp gáp vang lên:
— Anh Lâm! Từ trên vệ tinh nhìn xuống… chiếc máy bay đang phát ra nhiệt! Giống như thứ gì đó bên trong đang nóng lên hoặc… tỉnh dậy!
Ngay khoảnh khắc ấy — mặt đất dưới chúng tôi rung nhẹ.
Không phải động đất.
Mà như… điểm này đang bị hút xuống.
Bà Khánh hét:
— TẤT CẢ RÚT LUI! NÓ ĐANG MỞ LẠI CỬA THỜI GIAN!
Nhưng tôi không kịp rời đi.
Bởi vì cánh cửa khoang hành khách — nơi chúng tôi mở lúc sáng — đột ngột bật tung.
Một luồng khí lạnh phả ra.
Và bên trong…
không còn là khoang máy bay.
Không còn ghế.
Không còn gì cả.
Mà là…
một không gian đen ngòm sâu hun hút, như miệng của một vực tối vô hạn đang chờ nuốt lấy.
Và ở rìa bóng tối, thấp thoáng những dáng người.
Nhiều người.
189 người.
Hành khách của chuyến HO-217.
Họ đứng đó, bất động, gầy gò, mặt trắng bệch vô hồn, mắt đen như không có tròng.
Như thể họ bị giữ trong đó suốt 1 giây… hoặc 16 năm… hoặc cả hai cùng lúc.
Tất cả cùng quay mặt nhìn về phía chúng tôi.
Không ai cử động.
Không ai chớp mắt.
Nhưng tôi nghe được — rất rõ — giọng nói vang từ trong bóng tối:
“Chúng tôi chưa bao giờ rời đi.
Nhưng các người đã gọi chúng tôi quay lại.”
Khoảng khắc đó, thân máy bay co lại như bị hút. Đất rung mạnh. Bóng tối tràn ra miệng cửa.
Tôi hét:
— RÚT LUI!!!
Cả đội chạy tán loạn. Đất dưới chân nứt nhẹ. Không khí lạnh buốt rít lên như gió hút.
Bà Khánh nắm tay kéo tôi chạy khỏi mép hút.
Một tiếng “ầm” vang lên.
Bụi đất bắn tung.
9. Chiếc máy bay biến mất lần thứ hai
Khi chúng tôi quay lại nhìn…
Chiếc máy bay không còn nữa.
Không có dấu vết.
Không có hố.
Không có vệt trượt.
Không gì cả.
Chỉ còn cỏ bị ép xuống như lúc đầu — nhưng bây giờ… trồi lên rất chậm, như thời gian đang trở lại bình thường.
Tôi đứng lặng, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Bà Khánh thở dốc, nói:
— Anh đã không nghe lời. Nó… quay lại chỉ để lấy thứ thuộc về nó. Chúng ta may mắn lắm mới thoát.
Tôi hỏi:
— Rồi bao giờ nó quay lại nữa?
Bà ta lắc đầu:
— Không ai biết. Nhưng chắc chắn một điều…
nó biết chúng ta đang tìm nó.
10. Hậu quả
Ngày hôm đó, toàn bộ đội cứu hộ được yêu cầu giữ im lặng. Báo chí chỉ đưa tin “tín hiệu giả từ đồi núi”.
Không ai tin.
Không ai biết.
Chỉ chúng tôi — những người đã nhìn vào bóng tối đó — hiểu rằng:
Không phải chiếc máy bay ngủ quên 16 năm.
Mà là 16 năm qua nó vẫn thức — chỉ là ở một nơi khác.
Tôi trở về nhà, cố ngủ. Nhưng mỗi đêm, tôi đều mơ thấy cánh cửa khoang mở ra, và hàng trăm ánh mắt đen ngòm nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi biết ơn một điều duy nhất.
Rằng khi cửa khoang mở ra, dù chỉ một giây…
không một ai trong chúng tôi bước vào bên trong.
Bởi tôi có cảm giác rất rõ:
Nếu tôi bước qua ranh giới đó — chỉ một bước thôi — tôi sẽ biến mất 16 năm, hoặc 160 năm, hoặc mãi mãi.
11. Ghi chú cuối cùng
Một tuần sau, tôi nhận được một phong bì không ghi người gửi.
Bên trong có đúng một tờ giấy.
Là nét chữ của cơ trưởng Huy.
Dòng chữ:
“Đừng gọi chúng tôi nữa.
Cửa đã mở một lần.
Nếu mở lần hai… thế giới sẽ không chịu nổi.”
Tôi lập tức gọi cho Viện Nghiên cứu — nhưng họ bảo không hề gửi gì.
Vậy ai đã mang lá thư đến?
Tôi không muốn biết câu trả lời.
Và tôi chỉ mong một điều.
Rằng chiếc máy bay đó… chiếc máy bay từng mở cửa nhìn chúng tôi… sẽ không bao giờ quay lại.
Nhưng sâu trong lòng, tôi biết:
Nó vẫn đang ở đâu đó.
Chỉ là — chưa đến lúc.










