Bà Hòa có vẻ hài lòng, từ đó càng thương tôi hơn, hay kể với hàng xóm: Con dâu tôi hiền lắm, chẳng tranh giành với ai.

Tôi tên là Lan, 36 tuổi, làm dâu nhà họ Trần đã hơn 10 năm. Chồng tôi – anh Nam – là con trai cả trong gia đình có hai anh em. Em trai anh, Tín, kém 5 tuổi, làm kỹ sư, còn mẹ chồng tôi – bà Hòa – là người phụ nữ góa bụa sớm, một tay nuôi con khôn lớn và tích góp được khá nhiều tài sản: 6 căn nhà cho thuê khắp thành phố.

Tôi vẫn nhớ rõ ngày bà Hòa tuyên bố chia tài sản. Khi ấy, bà bảo:
– Mẹ tính rồi, Tín còn trẻ, phải ổn định tương lai. Sáu căn nhà này mẹ cho nó đứng tên hết. Còn vợ chồng con, cuộc sống ổn định, có nhà riêng rồi, không cần mẹ lo.

Anh Nam im lặng, tôi cũng chỉ mỉm cười:
– Mẹ chia sao cũng được, miễn mẹ vui.

Tôi thật lòng nghĩ vậy. Tôi tin hạnh phúc không nằm ở tài sản, mà ở sự bình yên, tôn trọng giữa người trong nhà. Bà Hòa có vẻ hài lòng, từ đó càng thương tôi hơn, hay kể với hàng xóm:
– Con dâu tôi hiền lắm, chẳng tranh giành với ai.

Tôi nghĩ, thế là đủ.

Nhưng rồi, đời chẳng bao giờ yên ả như mình mong.

Ba năm sau, anh Nam được công ty cử đi Nhật theo diện lao động kỹ thuật, hợp đồng 3 năm, lương khá cao. Tôi xin visa đi cùng để phụ giúp anh. Tưởng đâu mọi chuyện sẽ suôn sẻ, ai ngờ… chính ngày tôi chuẩn bị bay, bà Hòa gọi tôi vào phòng, giọng gay gắt lạ thường:
– Mày định đi thật à?

Tôi khựng lại:
– Dạ, con đi cùng anh Nam, chỉ vài năm thôi mẹ ạ.

– Thế mày đi, ai nuôi tao? – bà đập mạnh tay xuống bàn – Mày tính để tao ở với ai? Tín thì có vợ, tụi nó bận, còn tao biết bấu víu vào ai hả con?

Tôi sững sờ. Suốt bao năm, bà vẫn sống riêng trong căn nhà lớn nhất, tiền thuê 5 căn còn lại cũng đủ sống sung túc. Tôi tưởng bà thích tự do, nào ngờ…

– Mẹ ơi, mẹ có Tín mà. Anh ấy ở gần mẹ, lại được mẹ cho nhà, sao mẹ không ở cùng?

Bà cười khẩy:
– Nó cưới vợ rồi, con bé dâu út không ưa tao. Nó bảo tao ở đâu cũng “ám vía nghèo”, tao nghe mà đau lòng. Mày là đứa tử tế nhất, giờ mày bỏ tao đi thì ai chăm tao khi đau yếu?

Tôi nghẹn lời.

Đêm đó, tôi không ngủ nổi. Bên kia giường, anh Nam im lặng. Cuối cùng, anh nói:
– Hay là em ở lại với mẹ đi. Anh đi trước, vài tháng rồi tính.

Tôi nuốt nước mắt, gật đầu. Vậy là tấm vé Nhật bị hủy. Tôi ở lại với bà Hòa, dọn về sống chung.

Nhưng đời sống cùng mẹ chồng không còn như xưa. Bà trở nên cáu bẳn, hay xét nét. Bà chê tôi nấu dở, phàn nàn tôi không “lễ phép như hồi mới về làm dâu”. Có lần, tôi vừa đặt bát cơm xuống, bà hất tay:
– Ăn kiểu gì, toàn cơm khô! Mày ở nhà hoài chẳng kiếm tiền, chỉ biết ăn hại!

Tôi cắn môi chịu đựng.

Rồi một ngày, tôi ngất xỉu trong nhà tắm vì kiệt sức. Khi tỉnh dậy, thấy mẹ chồng ngồi cạnh, ánh mắt bà đỏ hoe. Bà run run nói:
– Tao… xin lỗi. Tao sợ ở một mình, nên ích kỷ quá. Tao cứ tưởng có nhiều nhà, nhiều tiền là yên ổn. Ai ngờ càng già, càng thấy cô đơn.

Tôi nắm tay bà:
– Con chưa bao giờ trách mẹ. Con chỉ mong mẹ hiểu, con ở đây vì thương mẹ, không phải vì sợ trách nhiệm.

Từ hôm đó, bà đổi khác. Bà bắt đầu học cách dùng điện thoại thông minh, tập trò chuyện video với vợ chồng Tín, gọi cho tôi khi nhớ. Lần đầu tiên tôi thấy bà cười thật nhẹ nhõm.

Thời gian trôi đi, sức khỏe bà yếu dần. Một buổi chiều, tôi vừa tan làm thì Tín gọi:
– Chị ơi, mẹ nhập viện rồi, bác sĩ bảo tim bà yếu lắm.

Tôi lao đến. Bà nằm đó, khuôn mặt nhăn nheo, mắt khép hờ. Khi thấy tôi, bà nắm tay, nói trong hơi thở yếu ớt:
– Lan… tao đã làm di chúc mới… Sáu căn nhà… chia đôi cho hai anh em… Còn một căn, tao để tên mày. Tao không muốn mày đi đâu nữa, ở đây với mẹ, được không?

Tôi òa khóc.
– Mẹ, con không cần nhà, con chỉ muốn mẹ khỏe thôi.

Bà cười khẽ:
– Giờ mới tin… người dưng còn thương tao hơn con ruột.

Bà nắm tay tôi thật chặt rồi lịm đi, nụ cười bình yên trên môi.

Ba tháng sau đám tang, Tín mang giấy tờ di chúc đến. Cậu cúi đầu:
– Em xin lỗi chị. Em biết mẹ thương chị nhất, mà trước đây em không hiểu. Sáu căn nhà kia, em chỉ nhận phần mình. Còn căn cuối, mẹ để tên chị, em không tranh.

Tôi nhìn tờ giấy, trong lòng dâng lên nỗi nghẹn ngào. Một căn nhà – không phải vì giá trị vật chất – mà vì đó là tình yêu cuối cùng người mẹ chồng để lại cho tôi.

Giờ đây, mỗi chiều, tôi ngồi trước hiên căn nhà ấy, nghe tiếng gió lùa qua mái ngói cũ. Ở góc phòng, vẫn còn chiếc ghế bà hay ngồi, chiếc áo len tôi đan vẫn còn vương mùi dầu gió.

Có lẽ, bà Hòa chưa bao giờ là người xấu. Bà chỉ là người mẹ già cô đơn, sợ bị bỏ rơi giữa dòng đời đang đổi thay. Cũng như tôi – người con dâu đã từng tổn thương, nhưng vẫn chọn ở lại vì một chữ hiếu.

Kết:

Hóa ra, tài sản không phải là thứ chia cắt con người – chính nỗi cô đơn mới là thứ khiến ta tổn thương nhau sâu nhất.
Ngày tôi ở lại, tưởng rằng mình chịu thiệt, nào ngờ lại nhận về thứ quý giá nhất: một mối tình thân không cùng huyết thống, nhưng chân thành và bền vững hơn bất cứ tài sản nào.