Tôi vẫn nhớ như in cái ngày khởi công căn nhà mơ ước. Sau bao năm làm lụng, gom góp từng đồng, tôi quyết định xây căn nhà 3 tầng khang trang trên mảnh đất cha mẹ để lại. Hôm đó, hàng xóm – nhà ông Thức – đi làm ăn trong Nam, đất của ông bỏ trống cỏ mọc um tùm. Tôi thuê thợ, thuê đo đạc, chỉ nghĩ đơn giản: “Lấn hay không lấn tí cũng chẳng sao, ông ấy đi xa lâu rồi, chắc chẳng để ý.”
Mọi chuyện cứ thế trôi qua suôn sẻ. Căn nhà hoàn thành, khang trang, sáng rực cả một góc xóm. Ai đi qua cũng xuýt xoa: “Nhà ông Hòa năm nay ăn nên làm ra thật!” Tôi tự hào lắm, chẳng bao giờ nghĩ có ngày chính căn nhà ấy lại trở thành nỗi đau lớn nhất đời mình.
Ba năm sau, ông Thức bất ngờ trở về. Ông gọi người đến đo lại đất để làm sổ đỏ, nhưng vừa cắm mốc xong, mặt ông biến sắc. Mốc giới nhà tôi… lấn sang đất ông tới 11 mét. Ông đến gặp tôi, nói giọng điềm tĩnh nhưng rắn rỏi:
– Hòa à, đất của tôi, anh xây sang rồi. Giờ tôi yêu cầu anh trả lại.
Tôi bàng hoàng, cãi cố:
– Trước tôi xây, có đo rồi, sai số chút thôi chứ làm gì đến 11 mét!
Nhưng giấy tờ, sổ đỏ, bản vẽ đều chứng minh một điều không thể chối: tôi đã xây sang đất người ta thật. Tôi cố thương lượng, xin đền bù bằng tiền, thậm chí năn nỉ ông bán lại phần đất ấy, nhưng ông lắc đầu:
– Đất cha ông tôi để lại, tôi không bán. Anh phải trả.
Vậy là lệnh cưỡng chế được ban ra. Ngày máy xúc tiến vào, tôi đứng nhìn từng mảng tường bị đập, từng viên gạch rơi xuống, mà lòng đau thắt. Căn nhà trị giá hơn 3 tỷ – mồ hôi, nước mắt, cả ước mơ bao năm – tan tành chỉ trong mấy tiếng đồng hồ.
Hàng xóm xúm lại xem, người thương hại, người chép miệng, kẻ cười khẩy. Còn tôi chỉ biết đứng chết lặng giữa đống gạch vụn, nghe tiếng bê tông vỡ vụn mà như nghe tim mình rạn nứt.
Sai lầm ấy, tôi biết, chẳng thể đổ lỗi cho ai. Một chút chủ quan, một lần “tặc lưỡi cho qua”, giờ khiến tôi mất cả gia tài, mất cả danh dự.
Tối đó, nhìn lên nền trời xám xịt, tôi chỉ ước giá như ngày ấy chịu đo lại một lần, giá như không tham thêm vài mét đất… thì giờ căn nhà của tôi đã không hóa thành đống hoang tàn như thế này.