Làng Đông vốn dĩ là một ốc đảo bình yên nép mình bên dòng sông thơ mộng, nơi nhịp sống trôi đi chậm rãi như con nước lững lờ. Nhưng sự yên bình ấy đã bị xé toạc bởi một tin tức động trời, lan truyền từ đầu làng đến cuối xóm nhanh hơn cả một cơn gió chướng.
“Bà Liên góa bụa đó, bà ấy sắp lấy chồng đấy!”
“Trời đất, chồng bà ấy là ai mới được chứ?”
“Là thằng Tuấn, con trai ông bà Tám bán phở. Mới 22 tuổi đầu!”
Cả làng Đông như ong vỡ tổ. Tại quán nước chè của bà Mùi, nơi mọi tin tức lớn nhỏ đều được mổ xẻ, câu chuyện của bà Liên trở thành đề tài nóng hổi nhất.
“Bà Liên năm nay phải 65 rồi chứ ít gì? Lấy một thằng trai trẻ đáng tuổi cháu mình à?”
“Chắc chắn là nó ham tiền rồi, chứ trai tân phơi phới sao lại đi cưới một bà già sắp xuống lỗ?”
“Thì bà ấy giàu nhất nhì làng này còn gì. Chồng mất sớm, một tay buôn bán nuôi mấy đứa con ăn học thành tài, đất đai nhà cửa không thiếu thứ gì. Thằng Tuấn này khôn thật.”
Những lời xì xào, bàn tán cứ thế nối nhau không dứt, mỗi người thêm một chút mắm, một chút muối, biến câu chuyện thành một vở tuồng kỳ dị. Nhưng mặc kệ miệng lưỡi thiên hạ, mặc kệ những ánh mắt soi mói và những lời đàm tiếu cay nghiệt, đám cưới của bà Liên và Tuấn vẫn được ấn định ngày tổ chức.
Bà Liên đã sống một mình hơn ba mươi năm, kể từ ngày chồng bà đột ngột qua đời trong một tai nạn lao động. Bà khi ấy mới ngoài ba mươi, nách ba đứa con thơ. Thay vì đi bước nữa, bà cắn răng ở vậy, tần tảo buôn bán nuôi các con khôn lớn. Giờ đây, khi các con đều đã yên bề gia thất, bà chỉ còn lại một mình trong căn nhà rộng thênh thang. Còn Tuấn, khi được hỏi, chỉ cúi đầu, nói một câu đơn giản mà khiến người ta càng thêm nghi ngờ: “Ở bên bác Liên, cháu thấy bình yên.”
Sự phản đối dữ dội nhất lại đến từ chính những đứa con mà bà hết mực yêu thương. Cậu con trai cả, Hùng, một kỹ sư xây dựng thành đạt ở thành phố, là người đầu tiên lái xe về làm ầm lên.
“Mẹ, mẹ làm cái gì vậy? Mẹ có biết người ta đang cười vào mặt cả nhà mình không? Mẹ 65 tuổi rồi, sao lại đi lấy một thằng ranh con như thế?”
Cô con gái thứ hai, Hoa, một giáo viên cấp hai, cũng nước mắt ngắn dài: “Mẹ ơi, mẹ sống một mình bao nhiêu năm nay có sao đâu. Sao bây giờ lại làm chuyện dại dột thế này? Tiền bạc mẹ vất vả cả đời, mẹ phải giữ lại mà dưỡng già chứ, sao lại mang cho một kẻ không đâu?”
Bà Liên ngồi đó, lặng lẽ nghe các con trách móc. Đôi mắt bà hằn sâu những nếp chân chim của năm tháng, ánh lên một nỗi buồn xa xăm. Bà không tranh cãi, không giải thích, chỉ ôn tồn nói bằng giọng đã nhuốm màu mệt mỏi: “Mẹ đã sống một mình quá nửa đời người rồi. Các con đều có gia đình riêng, có hạnh phúc riêng. Giờ mẹ chỉ cần có người bầu bạn sớm hôm thôi. Các con đừng lo, mẹ biết mình đang làm gì.”
Cuối cùng, trước sự kiên quyết của bà, các con đành phải chấp nhận. Họ đồng ý cho mẹ làm theo ý mình, nhưng trong lòng đầy ấm ức và lo lắng. Họ tin rằng mẹ mình, sau bao năm cô đơn, đã trở nên lú lẫn và bị gã trai trẻ kia lừa gạt.
Ngày cưới, cả làng kéo đến xem. Không phải để chúc phúc, mà để tò mò, để chứng kiến tấn trò hề mà họ vẫn rỉ tai nhau. Tuấn xuất hiện trong bộ vest bảnh bao, nhưng thứ khiến người ta chú ý nhất là số vàng anh đeo trên người. Cổ tay lấp lánh những chiếc vòng vàng, ngón tay đeo nhẫn vàng to bản, cổ cũng trĩu nặng một sợi dây chuyền vàng. Tất cả đều do bà Liên sắm cho. Cảnh tượng đó như một lời khẳng định chắc nịch cho những lời đồn đoán.
“Thấy chưa, tôi đã nói mà! Đích thị là một vụ đào mỏ.”
“Bà ấy sống được mấy năm nữa đâu, gã này ráng chịu nhục vài năm rồi ôm trọn gia tài. Đúng là một vốn bốn lời.”
“Con cái bà ấy cũng nhu nhược thật. Đáng ra phải giữ lại tiền dưỡng già cho mẹ mới phải. Để một thằng lạ hoắc vào hưởng hết.”
Trong đám cưới, con cháu bà Liên có mặt đông đủ, nhưng không một ai nở nổi nụ cười. Họ ngồi đó như những pho tượng, gương mặt nặng trĩu, cố gắng nuốt trôi sự ngượng ngùng và khó chịu. Riêng cô con gái út, An, vì lấy chồng xa tận trong Nam nên không thể về kịp. Cô chỉ gọi điện về, giọng đầy lo lắng, nhưng cũng đành bất lực trước quyết định của mẹ.
Giữa không khí gượng gạo ấy, chỉ có bà Liên và Tuấn là tỏ ra bình thản. Bà vẫn điềm đạm tiếp khách, còn Tuấn thì lặng lẽ đi bên cạnh, đóng tròn vai một người chồng trẻ hiền lành. Không ai biết rằng, vở kịch lớn nhất của cuộc đời bà chỉ vừa mới bắt đầu.
Đêm Tân Hôn Kỳ Lạ
Đêm hôm ấy, khi tiếng nhạc và những lời chúc tụng đã tắt, khi những vị khách hiếu kỳ cuối cùng đã ra về, căn nhà nhỏ của bà Liên ở cuối làng lại chìm vào sự tĩnh lặng quen thuộc. Các con bà, dù không vui, vẫn ở lại nhà mình gần đó, lòng không yên.
Khoảng nửa đêm, sự im ắng bị phá vỡ bởi một tiếng hét thất thanh, xé toạc màn đêm. Tiếng hét của bà Liên.
Hùng và Hoa hốt hoảng choàng tỉnh, vội vàng chạy sang nhà mẹ. Cánh cửa phòng ngủ của bà đã khóa trái. Cậu con rể và cô con dâu cả đập cửa liên hồi, giọng đầy lo lắng.
“Mẹ! Mẹ ơi, có chuyện gì vậy? Mẹ mở cửa ra đi!”
“Mẹ, thằng đó nó làm gì mẹ phải không? Mẹ ơi!”
Trong cơn hoảng loạn, họ chỉ nghe thấy tiếng bà Liên yếu ớt, đứt quãng vọng ra từ bên trong, như thể bà đang cố nén một cơn đau khủng khiếp:
“Không… không sao đâu con… Về ngủ đi… Mẹ không sao…”
Bên trong căn phòng, Tuấn đang luống cuống giữ chặt lấy bà Liên, người đang quằn quại trên giường, mồ hôi ướt đẫm trán. Bà cắn chặt môi đến bật máu để không kêu lên nữa. Cơn đau từ bụng dưới ập đến như hàng ngàn mũi dao đâm vào, khiến bà gần như ngất đi.
“Bác ơi, hay là để cháu gọi bọn họ vào đưa bác đi viện?” Tuấn lo lắng đề nghị.
Bà Liên lắc đầu quầy quậy, nắm chặt lấy tay Tuấn, móng tay bấm sâu vào da thịt cậu. “Không được… Kế hoạch của chúng ta… phải tiếp tục. Cậu giúp tôi… lấy thuốc giảm đau.”
Sau khi uống vội viên thuốc, cơn đau mới từ từ dịu đi. Bà nằm vật ra giường, thở hổn hển. Các con bà bên ngoài sau một hồi gọi không được, chỉ nghe mẹ nói không sao, đành bán tín bán nghi, lặng lẽ trở về nhà mình. Họ không thể ngờ được, cơn đau mà mẹ họ vừa trải qua không liên quan gì đến đêm tân hôn, mà là một điềm báo của một sự thật nghiệt ngã hơn nhiều.
Tin Đồn Chấn Động
Một tháng sau ngày cưới, khi những lời xì xào về gã trai trẻ đào mỏ còn chưa kịp lắng xuống, làng Đông lại một lần nữa dậy sóng bởi một tin đồn còn chấn động hơn.
“Nghe gì chưa? Bà Liên có bầu rồi!”
“Cái gì? Bà nói đùa à? 65 tuổi mà còn có thai sao được?”
“Thật đấy! Sáng nay tôi thấy bà ấy ở trạm xá xã, nghe loáng thoáng bác sĩ nói phải cẩn thận dưỡng thai. Bụng bà ấy cũng lùm lùm lên rồi.”
Tin tức này như một quả bom nổ giữa làng. Người ta không còn chỉ bàn tán, mà là kinh ngạc đến mức không thể tin nổi. Chuyện một bà lão 65 tuổi mang thai dường như vượt quá mọi sự hiểu biết thông thường của họ.
Bụng bà Liên ngày một lớn dần, trông thấy rõ. Bà vẫn đều đặn đi khám thai, thỉnh thoảng mua đồ trẻ sơ sinh. Còn Tuấn – người chồng trẻ – thì bắt đầu “đi làm xa”, thỉnh thoảng mới ghé qua thăm vợ một lát rồi lại vội vã rời đi. Điều này càng khiến người ta tin rằng anh ta chỉ làm cho có lệ, chờ ngày hưởng tài sản.
Các con bà Liên khi nghe tin mẹ mang thai thì như chết lặng. Họ tìm đến bà, yêu cầu một lời giải thích.
“Mẹ, chuyện này là sao? Bác sĩ nào nói mẹ có thai ở tuổi này? Mẹ đang làm trò gì vậy?” Hùng gặng hỏi, gương mặt đầy vẻ hoang mang.
Bà Liên chỉ xoa bụng, mỉm cười hiền hậu. “Là trời cho con ạ. Mẹ cũng không ngờ. Các con sắp có em rồi, vui lên đi chứ.”
Sự bình thản của bà khiến các con bà càng thêm bối rối. Họ không biết nên tin hay không, chỉ cảm thấy mọi chuyện đang ngày càng trở nên phi lý. Họ bắt đầu xa lánh mẹ, xấu hổ không dám nhìn mặt hàng xóm láng giềng.
Bảy tháng sau, vào một buổi chiều mưa lâm râm, cả làng lại được một phen kinh ngạc. Bà Liên, sau vài ngày “vào viện thành phố sinh”, đã trở về. Trên tay bà là một đứa trẻ sơ sinh đỏ hỏn, được quấn kỹ trong chiếc tã lót ấm áp.
Cả làng đổ xô ra xem.
“Trời đất ơi, bà Liên đẻ thật kìa!”
“Nhìn đứa bé kháu khỉnh chưa kìa. Đúng là chuyện lạ có thật!”
“Đúng là phúc đức, 65 tuổi mà còn sinh con khỏe mạnh thế này!”
Những lời đàm tiếu trước đây dần biến thành những lời trầm trồ, thán phục. Người ta bắt đầu nhìn bà Liên bằng một ánh mắt khác, vừa tò mò vừa nể trọng. Bà trở thành một huyền thoại sống của làng Đông.
Nhưng không một ai biết rằng, sự thật đằng sau đứa trẻ ấy, đằng sau cái bụng to lên từng ngày, lại là một câu chuyện đẫm nước mắt và sự hy sinh cao cả.
Bí Mật Đau Lòng
Sự thật là, cái bụng ngày một lớn lên của bà Liên không phải là một bào thai đang lớn dần, mà là một khối u ác tính trong ổ bụng. Nó đã âm thầm phát triển từ lâu, và gần đây bắt đầu gây ra những cơn đau dữ dội. Đêm tân hôn, tiếng hét của bà chính là vì cơn đau do khối u hành hạ.
Và bi kịch không chỉ dừng lại ở đó. Cùng thời điểm bà phát hiện ra bệnh tình của mình, một bi kịch khác đã giáng xuống gia đình bà. An, cô con gái út mà bà yêu thương nhất, đã gọi điện về trong tuyệt vọng. Cô có thai với người mình yêu, nhưng khi báo tin, gã đàn ông đó đã chối bỏ trách nhiệm và ruồng bỏ cô một cách phũ phàng.
Trong cuộc điện thoại đẫm nước mắt, An nức nở nói với mẹ rằng cô không muốn sống nữa, rằng cô sẽ kết liễu cả hai mẹ con để chấm dứt mọi đau khổ và nhục nhã.
Nghe đến đó, tim bà Liên như có ai bóp nghẹt. Một bên là căn bệnh hiểm nghèo đang đe dọa tính mạng mình, một bên là con gái và cháu ngoại đang đứng trước bờ vực của cái chết. Trong khoảnh khắc ấy, bà quên đi nỗi đau của bản thân. Bà nắm chặt điện thoại, nước mắt trào ra, giọng bà khẩn thiết nhưng đanh thép:
“An! Con không được làm vậy! Con nghe mẹ nói đây, con không được bỏ đứa bé! Nếu con sợ hãi, nếu con không dám đối mặt, để mẹ. Để mẹ sinh nó ra, mẹ sẽ nuôi nó. Mẹ chỉ cần con được sống, sống một cách hạnh phúc.”
Chính vì cuộc điện thoại định mệnh đó, bà Liên đã dựng nên một vở kịch táo bạo và đầy hy sinh: vở kịch “cưới trai trẻ – mang bầu – sinh con”.
Bà tìm đến Tuấn, một chàng trai hiền lành, mồ côi mà ngày xưa gia đình bà từng cưu mang giúp đỡ. Bà kể cho cậu nghe một phần câu chuyện và nhờ cậu đóng giả làm chồng mình. Số vàng bà trao cho cậu trong ngày cưới, một phần là để trả công, một phần là để vở kịch trông thật hơn, và quan trọng hơn, là để cho cậu một số vốn làm ăn sau này.
Bà cố tình để bụng mình to lên tự nhiên do khối u, trùng khớp với thời gian mang thai của con gái. Những lần bà “đi khám thai” thực chất là những lần bà đến bệnh viện ung bướu để theo dõi tình hình khối u. Khi con gái đi sinh ở một bệnh viện tư kín đáo, bà cũng lặng lẽ nhập viện để phẫu thuật cắt bỏ khối u. Ca mổ vô cùng nguy hiểm, nhưng bà đã kiên cường vượt qua. Ngay sau khi hồi phục, bà đón đứa cháu ngoại bé bỏng từ tay con gái và đưa về làng.
Kết Thúc Lặng Người
Đứa trẻ được đặt tên là Minh An. Bà Liên hy vọng cuộc đời cháu sẽ được bình an, dù cho khởi đầu của nó đầy sóng gió và được bao bọc bởi một vở kịch phức tạp.
Tuấn, sau khi giúp bà hoàn thành trọn vẹn vai diễn của mình, đã lặng lẽ rời làng. Cậu trở về với cuộc sống riêng, mang theo lòng biết ơn và sự kính trọng sâu sắc dành cho người phụ nữ can đảm ấy.
Còn bà Liên, người từng bị cả làng cười nhạo vì “già mà còn ham”, giờ đây lại tìm thấy niềm vui và ý nghĩa sống trong những ngày tháng cuối đời. Sáng nào bà cũng bồng Minh An ra sân, ngồi dưới giàn thiên lý, khe khẽ cất lên lời ru mộc mạc:
“À ơi… An ơi, đời có thể bạc, nhưng lòng người thì phải luôn sáng trong con nhé…”
Bà không còn quan tâm đến những lời bàn tán, không còn bận lòng đến bệnh tật trong người. Với bà, chỉ cần nhìn thấy Minh An lớn lên khỏe mạnh, chỉ cần biết con gái mình đã tìm lại được sự bình yên, thì mọi sự hy sinh đều xứng đáng.
Làng Đông sau này, khi nhắc lại chuyện cũ, không còn ai cười cợt nữa. Họ chỉ biết thở dài, vừa khâm phục vừa xót xa. Hóa ra, có những điều tưởng chừng như một trò cười lố bịch của thiên hạ, nhưng đằng sau nó lại là một trái tim người mẹ bao dung, mạnh mẽ và vĩ đại đến lạ thường. Tình yêu của bà, cũng như khối u bà mang trong mình, đã âm thầm lớn lên, không phải để hủy diệt, mà là để che chở cho một mầm sống mới.