Cái chết của anh Nam – đứa con trai duy nhất của ông Bằng – như một nhát dao lạnh lẽo chém ngang cuộc sống vốn yên ả của gia đình. Từ ngày đám tang khói hương nghi ngút khép lại, căn nhà không còn tiếng cười, chỉ còn dư âm tang tóc vương lại trong từng nhịp thở.
Người đau đớn nhất dĩ nhiên là ông Bằng, nhưng nỗi đau ấy cũng phủ bóng lên cuộc đời của Mây – cô con dâu mới 28 tuổi, góa bụa khi hạnh phúc còn chưa kịp đơm hoa kết trái.
Từ đó, ông Bằng thay đổi. Người đàn ông từng cởi mở, hay cười nói với xóm làng giờ trở nên trầm mặc, khép kín. Ông ngồi hàng giờ trong căn buồng nhỏ, ánh đèn vàng hắt qua khung cửa tạo nên cái bóng cô độc in lên vách. Nhưng điều khiến người ta bắt đầu bàn tán lại là ánh mắt ông dành cho Mây – vừa thương xót, vừa có gì đó lạ lùng, sâu thẳm.
Những lời xì xào bắt đầu nhen nhóm nơi chợ sớm, trong những buổi trà đầu ngõ:
– “Con Mây tội nghiệp, trẻ vậy mà góa chồng…”
– “Nhưng ông Bằng dạo này nhìn nó khác lắm. Hay thương quá mà hóa rồ rồi?”
Những câu đồn độc miệng hơn còn cho rằng ông già ấy “có ý” với con dâu.
Mây nghe hết. Nhưng cô chỉ lặng lẽ chịu đựng. Nỗi đau mất chồng chưa nguôi, nay lại gánh thêm những ánh nhìn hoài nghi. Căn nhà từng là tổ ấm, giờ trở thành nơi giam hãm cô trong chuỗi ngày u uất. Tiếng dép cô lẹp kẹp đi qua di ảnh chồng như tiếng nhịp của cô đơn. Cô không còn là Mây rạng rỡ ngày nào – chỉ còn một chiếc bóng nhạt nhòa sống trong im lặng.
Rồi một buổi trưa hè, trời oi ả, nắng như đổ lửa, ông Bằng bất ngờ gọi cô vào phòng riêng.
Cánh cửa lim khép lại nặng nề. Ngoài kia, mấy người họ hàng khẽ nín thở, dỏng tai nghe ngóng.
Giọng ông vang lên trầm khàn:
– “Con dọn đồ ra khỏi phòng cũ đi. Lên ở phòng trên nhà lớn.”
Mây chết lặng. Tại sao? Phải chăng ông muốn đuổi cô về nhà mẹ đẻ? Hay… những lời đồn kia hóa ra là thật? Nghĩ đến đó, cô thấy sống lưng lạnh toát. Nhưng cô vẫn cúi đầu khẽ đáp “dạ”, rồi lặng lẽ lui ra.
Tin này lan đi nhanh như gió, càng khiến lời đồn thêm rộ. Nhưng ông Bằng vẫn im lặng. Từ đó, ông liên tục đi lại – khi thì lên xã, khi thì lên huyện, có lần người ta còn thấy ông ngồi với một luật sư. Có hôm, một người trong họ bắt gặp ông đưa Mây đến văn phòng công chứng. Gương mặt cả hai đều căng thẳng. Mây chỉ biết ký vào giấy tờ ông đưa, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Bữa cơm gia đình càng thêm nặng nề. Những ánh nhìn soi mói, những lời bóng gió khiến cô nghẹn ở cổ.
Cho đến một buổi chiều, ông Bằng cho gọi cả họ tộc về. Gian nhà chính nghi ngút khói hương, không khí trang nghiêm khác thường. Ông cẩn thận lấy từ chiếc cặp cũ ra một xấp giấy tờ, đặt ngay ngắn trước mặt Mây.
– “Đây là sổ đỏ mảnh đất và ngôi nhà này. Từ hôm nay, bố sang tên cho con. Nó là của con, Mây à.”
Cả nhà chết lặng. Một người cô họ bật dậy, giọng the thé:
– “Anh Bằng! Anh tính sao thế? Nó là dâu, đâu phải con ruột. Sau này nó đi bước nữa thì của cải nhà ta chẳng mất hết à?”
Tiếng bàn tán nổi lên ồn ào. Nhưng ông Bằng vẫn bình thản. Ông ngẩng đầu, ánh mắt rắn rỏi quét qua từng người:
– “Tôi làm thế là có lý do. Mây không có lỗi gì khi thằng Nam mất. Nó sống hiếu thảo, có tình có nghĩa. Từ nay, nó không còn là con dâu – mà là con gái của tôi. Ai ở đây dám hứa lo cho nó đến hết đời, thì hãy nói.”
Căn nhà rơi vào im lặng tuyệt đối. Không ai dám thốt thêm lời.
Mây òa khóc. Cô hiểu, bấy lâu nay ông đã âm thầm chịu đựng những điều tiếng để bảo vệ cô. Ông chọn cách im lặng mà hành động – trao cho cô không chỉ mái nhà, mà là sự công nhận, sự yêu thương của một người cha.
Từ đó, Mây ở lại. Cô mở tiệm may nhỏ ngay trong sân nhà. Tiếng máy may lách tách dần thay thế cho không khí nặng nề năm nào.
Mỗi chiều, ông Bằng lại ngồi bên hiên, nhìn cô gái trẻ cặm cụi bên khung cửa, khẽ cười:
– “Con gái tôi đấy. Nó thay thằng Nam chăm lo cho tôi lúc tuổi già.”
Không cần máu mủ, không cần danh phận. Chỉ cần một tấm lòng đủ lớn, tình thương vẫn có thể vượt qua mọi định kiến. Trong căn nhà ba gian ấy, người ta không còn thấy một góa phụ và ông bố chồng u uất nữa – mà chỉ còn lại hai con người gắn bó bằng nghĩa tình, đùm bọc nhau đi qua mất mát, để tìm lại hơi ấm của một gia đình.













