Ngày tôi cưới, ai cũng khen tôi có số hưởng. Chồng là con trai duy nhất trong gia đình khá giả, bố mẹ chồng thương con nên tặng hẳn một mảnh đất nằm sát trục đường lớn để hai vợ chồng “an cư lập nghiệp”.
Còn bố mẹ tôi – những người cả đời quanh quẩn với ruộng vườn – gom góp từng đồng, rồi bán thêm một mảnh đất nhỏ ở quê, đưa tôi hai tỷ làm vốn xây nhà.
Tôi hạnh phúc nghĩ: chỉ cần hai bên cùng vun vén, cuộc sống của vợ chồng trẻ sẽ ấm êm, thuận hòa. Nhà chồng cho đất, còn nhà tôi chi tiền xây nhà, thế là quá trọn vẹn. Nhưng có lẽ tôi đã mơ mộng quá nhiều.
Ngay từ lúc khởi công, tôi đã thấy mọi thứ không còn thuộc về mình. Dù ngôi nhà nằm trên đất mang tên chồng, nhưng mọi bản vẽ, vật liệu, chi phí… đều do bố mẹ chồng quyết định. Tôi chỉ được đứng nhìn, thỉnh thoảng góp vài ý nhỏ rồi lại bị gạt đi.
Chồng tôi chỉ cười, nói nhẹ:
– “Thôi, để bố mẹ lo, cho nhanh.”
Tôi tự nhủ: “Mình là con dâu mới, nhịn một chút cũng chẳng sao.”
Nhưng khi căn nhà hoàn thiện, tôi mới nhận ra — sự im lặng của mình chính là khởi đầu cho mọi mất mát.
Một buổi sáng, bố chồng bất ngờ gọi hai vợ chồng lại, đặt tách trà xuống bàn, giọng dửng dưng:
– “Bố mẹ bàn rồi, ngôi nhà này bán đi. Lấy tiền mua miếng khác to hơn, gần trung tâm.”
Tôi chết lặng:
– “Sao lại bán ạ? Nhà mới xây xong mà…”
Mẹ chồng liếc tôi, giọng lạnh như thép:
– “Đất này là của nhà này, con ạ. Còn tiền con bỏ ra thì… để tính sau.”
Hai chữ “tính sau” khiến tim tôi thắt lại. Tôi nhìn sang chồng, hy vọng anh sẽ nói một lời bênh vực. Nhưng anh chỉ cúi đầu, im lặng như người ngoài cuộc.
Tôi run run, nước mắt rơi trên tay:
– “Bố mẹ ơi… số tiền xây nhà là do bố mẹ con cho. Con không thể mất trắng như thế được…”
Bố chồng bật cười nhạt, thong thả nói:
– “Con gái có chồng rồi, tiền nào chẳng là tiền của chồng. Bán xong, bố mẹ sẽ tính cho hai đứa chỗ khác — yên tâm đi.”
Câu “yên tâm” ấy lạnh lẽo đến rợn người
Ba ngày sau, bố tôi đến, không ồn ào, không gây gổ. Ông mang theo xấp giấy tờ ghi rõ từng khoản chi: từ xi măng, gạch, sắt thép… đến hóa đơn công thợ. Mỗi tờ đều có chữ ký xác nhận của chủ thầu.
Bố tôi đặt chúng lên bàn, giọng trầm nhưng rõ ràng:
– “Đây là toàn bộ chứng cứ nguồn tiền xây nhà, đều do gia đình tôi chuyển. Nếu các ông muốn b:án, không sao. Nhưng phải hoàn trả đúng 2 t:ỷ đồng – phần vốn con tôi góp. Nếu không, tôi sẽ gửi đơn kiện ra tòa. Pháp luật sẽ định rõ ai là người chi trả cho căn nhà này.”
Bố chồng tôi tái mặt, mẹ chồng thì lí nhí bảo:
– “Ông nói vậy nặng lời quá, nhà này vẫn là cho con cái ở mà.”
Bố tôi chỉ cười nhạt:
– “Tôi không cần nặng lời. Tôi chỉ muốn công bằng. Con gái tôi làm dâu, không phải kẻ góp vốn rồi bị gạt ra ngoài.”
Chồng tôi vẫn im, không dám nhìn tôi. Cuối cùng, sau vài ngày bàn bạc, bố mẹ chồng đành chuyển trả lại 2 t:ỷ đồng, lấy lý do “để giữ hòa khí hai bên”.
Tôi đem số tiền ấy gửi lại cho bố mẹ, quỳ xuống cảm ơn. Nhưng bố chỉ xoa đầu tôi:
– “Coi như bài học. Tiền có thể kiếm lại, nhưng lòng người thì không.”
Một năm sau, tôi ly hôn. Ngôi nhà kia bị b:án thật, họ đầu tư rồi mất sạch. Còn tôi – bắt đầu lại từ đầu bằng số tiền cha mẹ giữ hộ. Tôi mở tiệm nhỏ, dần khấm khá.
Ngày tôi mua được căn hộ đầu tiên đứng tên mình, bố gọi điện chỉ nói một câu:
– “Lần này, nhà là của con thật rồi.”
Tôi ngồi giữa căn phòng nhỏ, nước mắt rơi – không vì mất mát, mà vì cuối cùng, tôi đã đứng được trên chính đôi chân của mình.










