Vừa mua nhà xong thì cả nhà chồng kéo đến ở mấy tháng không chịu rời đi

Chương 1: Giấc Mơ An Cư

Sau ba năm chắt chiu, dành dụm, cuối cùng vợ chồng tôi, Hạnh và Tuấn, cũng mua được một căn nhà nhỏ hai tầng xinh xắn ở vùng ngoại ô. Đó là thành quả của những ngày làm việc quên ăn, những bữa tối giản tiện, những bộ quần áo mấy mùa không đổi. Nhưng có một sự thật mà chỉ người trong nhà mới biết: hơn một nửa số tiền mua nhà là do bố mẹ ruột của tôi cho. Ông bà nói đó là món quà hồi môn muộn, là chút vốn lận lưng cho con gái khi chính thức ra ở riêng, để con không phải chịu thiệt thòi với nhà chồng.

Ngày nhận chìa khóa nhà, tôi đã đứng lặng giữa phòng khách trống trải, rưng rưng nước mắt. Mùi sơn mới hăng hắc, ánh nắng chiều xuyên qua khung cửa sổ chưa rèm, tất cả đều lấp lánh như một giấc mơ. Tôi đã hình dung ra cảnh mình sẽ tự tay trồng những chậu hoa dạ yến thảo ngoài ban công, chọn một bộ rèm cửa màu kem ấm áp, và mỗi tối, hai vợ chồng sẽ cùng nhau nấu một bữa cơm giản dị. Cảm giác như mọi nỗ lực suốt bao năm qua cuối cùng cũng kết tinh thành một mái ấm hữu hình, một nơi thực sự thuộc về chúng tôi.

Tuấn ôm tôi từ phía sau, giọng anh cũng đầy xúc động: “Vất vả cho em rồi, bà xã. Từ nay chúng ta đã có nhà riêng.”

Tôi tựa đầu vào vai anh, mỉm cười mãn nguyện. “Là nhà của chúng ta, anh ạ.”

Những ngày đầu tiên, ngôi nhà tràn ngập niềm vui. Tôi dành hết thời gian rảnh rỗi để chăm chút cho tổ ấm. Những chậu hoa tôi trồng bắt đầu hé nụ. Bộ rèm cửa tôi chọn làm không gian thêm mềm mại, lãng mạn. Mỗi góc nhỏ trong nhà đều được tôi sắp đặt với tất cả tình yêu thương, biến nó từ một công trình bê tông lạnh lẽo thành một nơi chốn bình yên để trở về.

Nhưng niềm vui ấy ngắn chẳng tày gang. Hạnh phúc mong manh như những cánh hoa ngoài ban công, chỉ một cơn gió lạ cũng đủ làm nó xao xác.

Chỉ một tuần sau ngày chúng tôi dọn về, khi mùi sơn mới còn chưa bay hết, một chiếc taxi đã đỗ xịch trước cổng. Bố mẹ chồng và cô em chồng của tôi, Linh, xách vali hành lý lỉnh kỉnh bước xuống. Mẹ chồng tôi cười toe toét, giọng vui vẻ như thể đây là một điều hiển nhiên đã được sắp đặt từ trước:

“Ôi, nhà mới rộng rãi, khang trang quá! Rộng thế này mà ở có hai đứa thì trống trải, buồn lắm. Cho ông bà lên ở cùng cho có hơi người, cho vui cửa vui nhà.”

Tôi sững người trong giây lát. Não tôi như ngừng hoạt động. Vui cửa vui nhà? Hay là… chiếm nhà? Nhưng tôi nhanh chóng giấu đi sự ngỡ ngàng sau một nụ cười gượng gạo, vội vã ra đỡ hành lý.

“Dạ, bố mẹ và em cứ vào nhà đi ạ. Bọn con cũng đang mong mọi người lên thăm. Bố mẹ cứ ở tạm chơi vài hôm cho biết nhà mới, cho chúng con được báo hiếu ạ.”

Tôi nhấn mạnh hai chữ “vài hôm”, một cách tự trấn an và cũng là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng. Nhưng có lẽ, trong sự hân hoan của họ, lời của tôi đã bay đi mất.


Chương 2: Khi Tổ Ấm Trở Thành Nhà Trọ

Thế nhưng, cái “vài hôm” mà tôi tự an ủi ấy cứ kéo dài ra, từ một tuần thành hai tuần, rồi hơn một tháng. Ngôi nhà của tôi, nơi tôi từng mơ về sự riêng tư và yên tĩnh, bỗng chốc biến thành một nhà trọ không hơn không kém, chỉ khác là tôi không được thu tiền mà còn phải bao trọn gói mọi chi phí.

Mỗi sáng, tôi và Tuấn vội vã đi làm từ sớm. Ở nhà, một cuộc sống “nghỉ dưỡng” đúng nghĩa bắt đầu. Mẹ chồng tôi chiếm chiếc ghế sofa êm ái nhất, cả ngày đắm chìm trong những bộ phim truyền hình dài tập sướt mướt, tiếng khóc cười của diễn viên vang vọng khắp nhà. Bố chồng tôi tìm được thú vui tao nhã là bày bàn cờ tướng ngay giữa phòng khách, thỉnh thoảng lại rủ thêm mấy ông bạn hàng xóm về đánh cờ, uống trà, tiếng đi quân, tiếng bình luận ồn ã. Còn cô em chồng, Linh, thì coi chiếc giường trong phòng ngủ dành cho khách như lãnh địa riêng, cả ngày nằm ôm điện thoại lướt mạng xã hội, chụp ảnh tự sướng và thỉnh thoảng lại ré lên sung sướng vì một video hài hước nào đó.

Cuộc sống của tôi bị đảo lộn hoàn toàn. Hóa đơn tiền điện, tiền nước tháng đầu tiên tăng gấp đôi. Tiền đi chợ mỗi ngày cũng tăng gấp ba. Gạo, thịt, cá, rau củ, hoa quả… tất cả đều một tay tôi lo liệu. Bố mẹ chồng tôi coi việc con dâu chu cấp là lẽ đương nhiên, còn em chồng thì hồn nhiên như một đứa trẻ, cứ hết đồ ăn vặt là lại “Chị dâu ơi, nhà hết bim bim rồi.”

Điều tồi tệ nhất là những buổi tối tôi đi làm về. Mệt mỏi sau một ngày dài, tôi chỉ mong được thấy một mâm cơm nóng hổi. Nhưng không, thứ chào đón tôi luôn là căn bếp lạnh tanh, bừa bộn. Cơm canh thì nguội ngắt, bát đũa ăn xong vẫn chất đống trong bồn rửa, cáu bẩn. Tôi lại phải xắn tay áo lên dọn dẹp, nấu nướng, giặt giũ cho cả gia đình.

Có lần, tôi không thể chịu đựng được nữa. Nhìn hóa đơn tiền điện gần hai triệu đồng, tôi khẽ khàng thưa chuyện với mẹ chồng lúc bà đang xem phim.

“Mẹ ơi, tháng này tiền điện nước cao quá. Chắc con phải xin bố mẹ góp thêm một ít để trang trải ạ.”

Mẹ chồng tôi còn chưa rời mắt khỏi màn hình, chỉ liếc xéo tôi một cái, bĩu môi:

“Cô làm kế toán, lương tháng chục triệu chứ ít gì? Con cái mà tính toán từng đồng với bố mẹ đẻ thế à? Thế thì ai mà chơi được với cô. Nuôi báo cô ông bà mấy chục năm trời, giờ ông bà ở nhờ có mấy bữa mà đã kêu ca. Thật là bất hiếu.”

Tôi chết lặng, cổ họng nghẹn đắng. Tôi quay sang nhìn Tuấn cầu cứu, nhưng anh chỉ biết gãi đầu, vẻ mặt khó xử. Anh kéo tôi vào phòng, nói nhỏ:

“Thôi em, em chịu khó một chút đi. Bố mẹ ở quê vất vả cả đời rồi, giờ lên chơi với con cháu. Ở đây cũng không lâu đâu mà…”

Nhưng cái “không lâu đâu” của anh vẫn tiếp diễn, dai dẳng sang tháng thứ hai. Những cuộc cãi vã nhỏ giữa tôi và Tuấn bắt đầu xuất hiện. Anh cho rằng tôi ích kỷ, không biết thông cảm cho gia đình anh. Còn tôi thì cảm thấy mình đang bị xâm chiếm, bị lợi dụng ngay trong chính ngôi nhà của mình. Đỉnh điểm là một tối cuối tuần, tôi bị sốt phải nghỉ làm. Cả ngày tôi nằm li bì trong phòng, đầu đau như búa bổ. Vậy mà không một ai trong gia đình chồng hỏi thăm tôi một câu. Họ vẫn xem phim, vẫn đánh cờ, vẫn lướt điện thoại. Đến bữa, mẹ chồng còn vào phòng hỏi: “Hôm nay không ai nấu cơm à?”

Lúc đó, tôi hiểu ra rằng, nếu mình cứ tiếp tục nhẫn nhịn, nếu cứ trông chờ vào sự tự giác của họ hay sự bảo vệ yếu ớt của chồng, thì căn nhà này sẽ chẳng bao giờ còn là của tôi nữa. Nó sẽ mãi mãi là một ký túc xá miễn phí cho gia đình anh.

Đêm đó, tôi không ngủ được. Nước mắt cứ lặng lẽ lăn dài. Nhưng sau khi khóc cạn nước mắt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Một kế hoạch táo bạo, có phần trẻ con, nhưng có lẽ là cách duy nhất. Tôi không thể đối đầu trực tiếp, nhưng tôi có thể dùng chính “gậy ông đập lưng ông”.


Chương 3: Gậy Ông Đập Lưng Ông

Một chiều thứ tư, tôi về nhà với một nụ cười rạng rỡ lạ thường, khác hẳn vẻ mệt mỏi mọi ngày. Tôi vui vẻ khoe với cả nhà:

“Anh này, bố mẹ ơi, em vừa gọi điện cho bố mẹ em. Cuối tuần này ông bà ngoại lên thăm nhà mới của chúng mình đấy ạ. Ông bà bảo nhớ con cháu quá, muốn ở lại chơi ít hôm cho vui.”

Tuấn hơi giật mình, anh nhìn tôi dò xét, nhưng trước vẻ mặt hân hoan của tôi và sự có mặt của bố mẹ anh, anh không thể từ chối. “Ừ… thì bố mẹ lên chơi thì tốt quá.”

Bố mẹ chồng tôi cũng không thể nói gì, chỉ gật đầu cho phải phép, dù nét mặt có chút không vui.

Thứ bảy, bố mẹ tôi thật sự đến. Ông bà xách theo đủ thứ quà quê, từ con gà trống thiến, chục trứng gà so đến cả một bao gạo nếp thơm phức. Tay bắt mặt mừng, hai bên thông gia trò chuyện rôm rả, không khí có vẻ rất hòa thuận. Nhưng chỉ sau hai ngày, căn nhà nhỏ vốn đã chật chội nay bỗng chật như nêm cối.

Kế hoạch của tôi bắt đầu. Tôi đã dặn dò bố mẹ và em gái mình trước. Họ không cần phải làm gì quá đáng, chỉ cần “sinh hoạt tự nhiên như ở nhà”.

Bố tôi có thói quen dậy từ năm giờ sáng để tập thể dục. Ở quê, ông quen với không gian rộng rãi. Lên đây, ông cũng bật đài cassette với những bài quyền, bài thể dục nhịp điệu quen thuộc, tiếng nhạc “một hai ba bốn…” vang lên từ sáng sớm khiến cả nhà chồng tôi đang quen ngủ nướng phải giật mình tỉnh giấc.

Mẹ tôi là người đam mê nấu nướng. Bà chê bếp núc thành phố đơn điệu, nên đã mang theo đủ thứ gia vị, đồ dùng từ quê. Bà chiếm luôn gian bếp từ sáng đến trưa để hầm xương, kho cá, làm bánh. Mẹ chồng tôi muốn vào bếp pha ấm trà cũng phải chờ, muốn nấu món gì cho hợp khẩu vị mình cũng không có chỗ.

Còn cô em gái của tôi, Mai, đang làm việc tự do tại nhà. Nó mang theo laptop và chiếm luôn chiếc bàn ăn duy nhất trong nhà làm văn phòng. Tài liệu, giấy tờ, cốc cà phê bày la liệt. Đến bữa cơm, cả nhà phải ăn trên ghế sofa hoặc bưng bát ăn tạm ở một góc nào đó.

Cảnh tượng trong nhà trở nên náo loạn chưa từng có:

Hai bà mẹ liên tục “va chạm” trong bếp:

“Bà thông gia ơi, bà dùng xong bếp chưa ạ, để tôi còn phi hành nấu món canh.”

“Ấy, món này của tôi phải ninh thêm ít nhất một tiếng nữa mới nhừ được, bà chịu khó chờ nhé!”

Hai ông bố thì tranh nhau không gian phòng khách:

“Ông thông gia, phiền ông ra ngoài sân đánh cờ giúp tôi được không? Trong nhà đông người, ồn ào quá, tôi không tập trung được.”

“Ngoài sân nắng lắm, tôi không ngồi được. Hay ông tắt cái tivi đi cho nó yên tĩnh?”

Tiếng nhạc thể dục buổi sáng, tiếng phim truyện buổi trưa, tiếng Mai họp online buổi chiều, tiếng trẻ con nô đùa… tất cả hòa thành một bản giao hưởng hỗn loạn.

Mẹ chồng tôi, người luôn thích sự yên tĩnh để xem phim, giờ đây mặt mày méo xệch. Bà đi ra đi vào, thở dài thườn thượt. Ba ngày sau, bà đã bắt đầu than vãn với Tuấn:

“Đông người quá, ồn ào nhức hết cả đầu. Cái nhà bé tí mà cứ như cái chợ vỡ. Mẹ không chịu nổi nữa.”

Đến ngày thứ năm, tôi thấy bà ngồi thẫn thờ ở góc ghế, vẻ mặt chán chường thấy rõ. Bố chồng tôi thì suốt ngày cáu kỉnh vì không có không gian yên tĩnh để đánh cờ.


Chương 4: Trả Lại Sự Bình Yên

Đến sáng thứ bảy, đúng một tuần sau khi bố mẹ tôi đến, một cảnh tượng mà tôi đã mong chờ cuối cùng cũng diễn ra. Bố mẹ chồng tôi lặng lẽ thu dọn vali. Mẹ chồng tôi đến nói với vợ chồng tôi, giọng điệu đã khác hẳn:

“Thôi, ông bà xin phép về quê cho thoáng. Ở trên này đông đúc, chật chội quá, không quen. Sống cả đời ở quê yên tĩnh rồi, giờ ồn ào thế này, ông bà không chịu được.”

Tôi cố nén nụ cười, tỏ vẻ thông cảm:

“Dạ, con hiểu mà. Ở đông người đôi khi cũng bất tiện, dễ mệt mỏi lắm ạ. Hay bố mẹ ở lại thêm vài hôm nữa cho vui?”

“Thôi thôi, không cần đâu,” bà vội xua tay. “Ông bà về đây. Khi nào có dịp lại lên chơi.”

Họ rời đi nhanh chóng như lúc đến. Sau khi tiễn bố mẹ chồng về, bố mẹ tôi cũng xin phép về theo. Mẹ tôi khẽ véo tay tôi, nháy mắt tinh nghịch. Tôi biết ơn gia đình mình vô cùng.

Căn nhà nhỏ lại trở về với sự yên tĩnh vốn có của nó. Tuấn vừa giúp tôi dọn dẹp lại phòng khách, vừa lẩm bẩm, giọng có chút hờn dỗi:

“Em cố tình làm thế để đuổi bố mẹ anh về đúng không? Em tính toán cả rồi.”

Tôi không phủ nhận. Tôi đặt bình hoa cúc họa mi tươi tắn mà mình mới mua lên bàn, hít một hơi thật sâu mùi hương trong lành của nó, rồi quay sang nhìn Tuấn, khẽ nói:

“Em không đuổi ai cả. Em chỉ đang dạy cho mọi người, và cho cả anh nữa, ý nghĩa thực sự của ngôi nhà này.”

Tuấn im lặng, nhìn tôi chờ đợi.

“Ngôi nhà này,” tôi nói tiếp, giọng bình thản nhưng dứt khoát, “là ‘nhà của vợ chồng con’, là tổ ấm mà chúng ta đã cùng nhau vun đắp. Nó không phải là nhà nghỉ dưỡng miễn phí, cũng không phải là ‘ký túc xá cho họ hàng bên nội’. Nó là nơi để chúng ta trở về sau một ngày mệt mỏi, để tìm thấy sự bình yên. Em yêu quý và tôn trọng bố mẹ, nhưng tình yêu đó không có nghĩa là em phải hy sinh không gian sống và sự riêng tư của chính mình. Anh hiểu không?”

Tuấn nhìn tôi, rồi nhìn quanh ngôi nhà giờ đã ngăn nắp, yên tĩnh. Anh thở dài, rồi bước đến ôm tôi. “Anh hiểu rồi. Anh xin lỗi vì đã không đủ tinh tế để nhận ra sự khó xử của em.”

Từ hôm đó, không ai nhắc lại chuyện cũ. Thỉnh thoảng cuối tuần, bố mẹ chồng có gọi điện lên hỏi thăm, nhưng không bao giờ nhắc đến chuyện lên ở nữa. Ngôi nhà nhỏ của chúng tôi cuối cùng cũng đã trở về đúng với ý nghĩa thiêng liêng của nó – một tổ ấm thực sự, nơi chỉ có tình yêu, sự tôn trọng và bình yên ngự trị. Tôi biết, để giữ được sự bình yên đó, đôi khi cũng cần một chút mưu mẹo và rất nhiều dũng khí.