Món quà 40 tỷ và cú ngã của kẻ phản bội
Tôi tên là Hạnh, năm nay 35 tuổi. Mười hai năm hôn nhân, tôi cứ nghĩ mình đã tìm được bến đỗ bình yên. Người đàn ông ấy – Tuấn – vừa thành đạt, vừa khéo ăn nói. Nhưng rồi, cuộc hôn nhân ấy lại kết thúc bằng một tờ giấy ly hôn lạnh lùng, cùng những vết thương sâu hoắm trong tim tôi.
Cuộc ly hôn lạnh lẽo
Ngày ra tòa, Tuấn chẳng nhìn tôi lấy một lần. Khi thẩm phán hỏi có điều gì muốn nói không, anh chỉ buông một câu:
— Tôi muốn giải thoát cho cả hai.
Giải thoát? Tôi nhếch mép cười. Thứ anh gọi là giải thoát thực chất chỉ là cái cớ để chạy theo cô nhân tình trẻ đẹp bên ngoài.
Ly hôn xong, tôi về nhà mẹ đẻ. Tôi nghĩ anh ít nhất cũng giữ chút sĩ diện cho mười mấy năm chung sống. Nhưng chỉ hai ngày sau, tôi nghe tin Tuấn chi hẳn 40 tỷ mua biệt thự tặng mẹ ruột anh ta. Người quen còn bảo:
— Nó nói đó là cách ăn mừng độc thân, và để báo hiếu mẹ!
Tim tôi nhói buốt. Bao năm qua, tôi cũng từng góp phần xây dựng cơ nghiệp này. Vậy mà giờ đây, anh ta coi như tôi chưa từng tồn tại.
Sự thật sau những tấm thẻ ngân hàng
Tuấn không biết một điều: 30 thẻ ngân hàng của anh ta đều do tôi quản lý. Từ ngày cưới, anh vốn phó mặc chuyện tiền bạc cho tôi. Anh chỉ biết ký, còn việc mở thẻ, giao dịch, xoay vòng vốn đều một tay tôi lo.
Tôi im lặng. Không khóc, không oán, chỉ âm thầm hành động. Một buổi tối, tôi lặng lẽ ngồi bên bàn làm việc, hủy toàn bộ 30 thẻ ngân hàng liên kết với tài khoản công ty và cá nhân Tuấn.
Đêm ấy, tôi ngủ rất ngon.
Hai ngày sau
Đúng như tôi đoán, chỉ sau hai ngày, Tuấn tìm đến. Khuôn mặt vốn ngạo nghễ nay hốc hác, lo âu. Anh đứng trước cửa nhà mẹ tôi, không còn vẻ kiêu ngạo ngày nào.
— Hạnh, anh… cần em giúp một việc.
Tôi khoanh tay, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng:
— Việc gì vậy?
Anh thở dài, giọng khàn đi:
— Mẹ anh đang nhập viện. Ngôi biệt thự 40 tỷ anh chưa kịp sang tên thì các tài khoản lại bị… phong tỏa. Anh không có tiền mặt để xoay. Hạnh… anh biết em làm chuyện đó. Em giúp anh lần này thôi, coi như vì mẹ.
Tôi bật cười. Nụ cười sắc lạnh khiến chính tôi cũng thấy rùng mình:
— Vì mẹ anh? Thế còn tôi, người từng hy sinh mười hai năm tuổi xuân để lo cho gia đình này, thì anh đã làm gì?
Lời thú tội muộn màng
Tuấn quỳ xuống. Lần đầu tiên sau bao năm, tôi thấy anh rơi nước mắt:
— Anh sai rồi. Tất cả chỉ vì anh tham lam, vì anh muốn chứng minh với mẹ rằng anh đủ giỏi, đủ giàu. Nhưng khi mất em, anh mới nhận ra… tiền bạc chẳng cứu nổi anh.
Tôi im lặng. Nước mắt tôi cũng muốn trào ra, nhưng lý trí gào thét: Đừng mềm lòng nữa!
— Tuấn, anh nhớ kỹ. Cái anh gọi là “ăn mừng độc thân” hôm nay, chính là khởi đầu cho bi kịch của anh. Tôi không giúp anh đâu. Mọi thứ anh đang gánh chịu, là cái giá xứng đáng.
Anh lặng người, như kẻ vừa rơi xuống vực thẳm.
Kết cục
Tuấn ra về trong dáng vẻ thất thểu. Vài tuần sau, tin tức lan ra: công ty anh bị đóng băng dòng tiền, các đối tác quay lưng. Ngôi biệt thự 40 tỷ chưa kịp sang tên đã bị ngân hàng kê biên vì nợ nần.
Còn tôi, từ đống hỗn loạn ấy, bắt đầu lại với đôi bàn tay trắng nhưng trái tim thanh thản. Tôi mở một cửa hàng nhỏ, sống cùng mẹ, không còn phải lo lắng mỗi ngày về sự phản bội.
Tôi nhận ra, thứ giá trị nhất mà một người phụ nữ có thể giữ được, không phải là chồng giàu hay biệt thự xa hoa, mà là lòng tự trọng và sự bình yên của chính mình.
Lời kết
Một người đàn ông có thể giàu có, có thể hào hoa, nhưng nếu không biết trân trọng người đồng hành bên cạnh, thì sớm muộn cũng trắng tay. Và đôi khi, sự im lặng của người phụ nữ chính là bản án nặng nề nhất dành cho kẻ phản bội.