Chương 1: Lời Thúc Giục Của Mẹ
Mẹ tôi có một nỗi lo đã đeo đẳng suốt mười năm nay, một nỗi lo mà mỗi sáng thức dậy, bà lại mang ra thở dài bên ấm trà nóng. Nó trở thành câu cửa miệng, thành điệp khúc quen thuộc trong căn nhà nhỏ chỉ có hai mẹ con của chúng tôi.
“Tuấn này, con trai bốn mươi tuổi đầu rồi, không lấy vợ sớm thì định ở vậy cho mẹ chết không nhắm mắt à?”
Cái khu phố nhỏ này, nơi mà mọi tin tức đều lan truyền nhanh hơn cả gió, người ta nhìn tôi – một anh thợ sửa điện nước tên Tuấn, da ngăm đen vì quanh năm dãi dầu mưa nắng, tính tình ít nói, lại chẳng có vẻ ngoài ưa nhìn – ai cũng lắc đầu thương hại cho mẹ tôi: “Thằng Tuấn nhà bà Mai khó lấy vợ lắm.” Họ nói đúng. Tôi cũng đã quen với sự cô độc, quen với những bữa cơm chỉ có hai mẹ con, quen với việc đi về một mình trong căn nhà vắng lặng. Tình yêu với tôi là một thứ gì đó xa xỉ, một bức tranh đẹp đẽ mà tôi chỉ có thể đứng từ xa chiêm ngưỡng chứ không bao giờ dám chạm vào.
Tôi tự biết mình. Công việc lấm lem, suốt ngày leo trèo, đục đẽo, người lúc nào cũng nồng nặc mùi mồ hôi. Đồng lương chỉ đủ để hai mẹ con trang trải qua ngày. Tôi không có gì trong tay để hứa hẹn cho một người phụ nữ một tương lai tươi sáng. Thế nên, tôi chấp nhận số phận, chấp nhận rằng có lẽ mình sẽ sống như vậy đến hết đời. Nhưng mẹ tôi thì không. Nỗi lo của bà ngày một lớn dần, hằn sâu vào từng nếp nhăn trên trán.
Cho đến một ngày, khi tôi vừa đi làm về, mệt mỏi đặt túi đồ nghề xuống góc nhà, mẹ tôi kéo tôi lại, giọng đầy hy vọng:
“Tuấn à, mẹ nói con nghe này. Ở đầu ngõ có con bé Mai, nó rửa bát thuê cho quán bún bà Bảy ấy. Mẹ để ý nó lâu rồi, hiền lắm, chăm chỉ lắm. Nó… nó có một đứa con riêng lên ba tuổi, nhưng con bé ngoan cực kỳ. Con lấy nó đi, đừng kén chọn nữa con ạ. Có người phụ nữ chăm lo nhà cửa, sau này mẹ có đi rồi cũng yên lòng.”
Tôi im lặng. Cổ họng tôi như có thứ gì đó chặn lại. Lấy một người phụ nữ tôi không hề quen biết, không hề yêu thương, lại còn có con riêng? Ý nghĩ đó khiến lồng ngực tôi nặng trĩu. Tôi không sợ khổ, cũng chẳng chê bai hoàn cảnh của cô ấy, nhưng hôn nhân mà không có tình yêu thì khác nào một bản hợp đồng vô hồn? Tôi muốn phản đối, muốn nói với mẹ rằng thà tôi ở vậy còn hơn là bắt đầu một cuộc sống gượng ép.
Nhưng rồi tôi nhìn mẹ. Mái tóc bà đã bạc trắng như cước, đôi mắt đã mờ đục theo năm tháng, và trong đôi mắt ấy, tôi thấy một sự khẩn khoản, một niềm mong mỏi cháy bỏng. Mẹ đã vất vả cả đời vì tôi. Cha mất sớm, một mình bà tần tảo nuôi tôi khôn lớn. Giờ đây, niềm vui duy nhất của bà là được thấy tôi yên bề gia thất. Tôi có nỡ lòng nào dập tắt đi tia hy vọng cuối cùng ấy không?
Tôi không yêu cô gái tên Mai đó, nhưng tôi thương mẹ già của tôi. Nhà chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau. Thôi thì cưới, coi như làm tròn chữ hiếu, coi như mang lại cho mẹ một chút an ủi lúc tuổi già.
“Tùy mẹ vậy,” tôi đáp khẽ, giọng khàn đi.
Mẹ tôi nghe vậy, đôi mắt bỗng sáng rực lên. Bà nắm chặt lấy tay tôi, mừng đến rơi nước mắt. “Trời Phật thương tôi rồi! Con đồng ý là mẹ mừng lắm. Con yên tâm, con bé đó tốt tính lắm, nó sẽ là một người vợ hiền, dâu thảo.”
Từ hôm đó, cuộc sống của tôi bắt đầu có những thay đổi mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới.
Chương 2: Cuộc Dạm Hỏi Lặng Lẽ
Mẹ tôi nhanh chóng hành động như thể sợ tôi đổi ý. Bà nhờ một bà cô trong họ làm mai mối, rồi chỉ vài ngày sau, hai mẹ con tôi đã có mặt trước cửa nhà cô gái tên Mai.
Đó là một căn nhà cấp bốn cũ kỹ, nằm sâu trong một con hẻm nhỏ. Mái tôn đã hoen gỉ, bức tường vôi bong tróc từng mảng lớn. Mẹ tôi nhìn tôi, ánh mắt vừa ái ngại cho hoàn cảnh của nhà gái, vừa như muốn trấn an tôi. Tôi chỉ im lặng gật đầu. Hoàn cảnh của họ cũng chẳng khác nhà tôi là bao, thậm chí còn có phần khó khăn hơn.
Cha mẹ Mai đón chúng tôi với vẻ rụt rè, hiền lành. Họ là những người lao động chân chất, bàn tay chai sần, nước da sạm đi vì nắng gió. Căn nhà tuy nhỏ và cũ nhưng được dọn dẹp rất ngăn nắp, sạch sẽ, cho thấy sự chu đáo của người phụ nữ trong gia đình. Mai bưng nước ra mời chúng tôi. Cô mặc một bộ đồ bộ đơn giản, mái tóc dài buộc gọn gàng sau gáy. Cô cúi đầu chào, không dám nhìn thẳng vào tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn cô gần đến vậy. Ở quán bún, cô lúc nào cũng tất bật, đầu không ngẩng lên nổi. Giờ đây, tôi mới nhận ra cô có một gương mặt thanh tú, đôi mắt to và buồn. Nỗi buồn ấy dường như ẩn chứa cả một câu chuyện dài.
Cuộc nói chuyện của người lớn diễn ra khá suôn sẻ. Mẹ tôi không đòi hỏi gì, và nhà gái cũng không yêu sách gì. Họ chỉ mong con gái mình tìm được một tấm chồng tử tế, một nơi nương tựa. Mẹ tôi cứ thắc mắc một điều.
“Dạ thưa anh chị, thế cháu bé ba tuổi đâu ạ? Mọi hôm tôi thấy nó cứ quấn lấy cháu Mai không rời.”
Mẹ của Mai mỉm cười hiền hậu, một nụ cười có chút ngượng ngùng. “Dạ, cháu nó nhát người lạ lắm bà ạ. Hôm nay biết nhà trai qua chơi, tôi gửi nó sang bên nhà bà ngoại trông giúp rồi ạ. Sợ nó ở nhà lại quấy khóc, không phải phép.”
Mẹ tôi nghe vậy thì gật gù, cho rằng nhà gái tinh tế, không muốn để đứa trẻ con riêng xuất hiện, sợ nhà trai chúng tôi dị nghị. Bà nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói: “Thấy chưa, mẹ đã bảo nhà người ta biết điều lắm mà.” Tôi cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.
Hôm đó, tôi và Mai chỉ nói với nhau được vài câu hỏi thăm xã giao. Cô ấy nói nhỏ nhẹ, từ tốn. Tôi hỏi gì, cô đáp nấy, không hơn không kém. Giữa chúng tôi có một khoảng cách vô hình, một sự ngượng ngùng của hai con người xa lạ bị số phận ép vào chung một con đường. Trong lòng tôi lúc đó chỉ có một sự thương cảm mơ hồ. Thương cho cô, một người phụ nữ trẻ mà đã lận đận. Thương cho cả chính mình, phải bắt đầu một cuộc hôn nhân không tình yêu.
Đám cưới được chuẩn bị một cách đơn giản nhất có thể. Mẹ tôi thì mừng lắm, bà đi khoe khắp xóm. Giọng bà lanh lảnh, tràn đầy tự hào: “Con dâu tôi tuy nghèo nhưng nó là vàng mười đấy! Biết điều, chịu thương chịu khó, đảm đang lắm!” Hàng xóm có người mừng cho bà, có người lại buông lời gièm pha: “Bà Mai cũng khéo lo, thằng Tuấn đã thế lại còn rước thêm gánh nặng về.” Mẹ tôi nghe thấy, chỉ cười xoà, không chấp. Với bà lúc này, có được con dâu đã là một phúc lớn.
Tôi thì vẫn vậy, lầm lũi đi làm, lầm lũi về nhà, chuẩn bị cho ngày trọng đại của đời mình mà trong lòng không một chút náo nức. Tôi đi thuê một bộ vest, mua một bó hoa cưới đơn giản. Tôi cảm giác mình như một diễn viên đang diễn một vai tuồng đã được sắp đặt sẵn. Tôi không biết cuộc hôn nhân này sẽ đi về đâu, tương lai sẽ ra sao. Tôi chỉ biết, mình làm điều này vì mẹ. Chỉ cần mẹ vui, vậy là đủ.
Chương 3: Ngày Đón Nàng Dâu Vàng
Hôm rước dâu, trời nắng chang chang. Cái nắng tháng Sáu gay gắt như muốn thiêu đốt vạn vật. Tôi mặc bộ vest thuê, nóng nực và ngột ngạt. Bó hoa cưới trên tay tôi cũng bắt đầu héo đi vì nóng. Tay tôi run run, không phải vì hồi hộp, mà vì một cảm giác trống rỗng đến lạ.
Cả đoàn xe máy của nhà trai chúng tôi dừng lại trước căn nhà cấp bốn cũ kỹ quen thuộc. Họ hàng nhà tôi, những người đi cùng cho đủ lệ bộ, nhìn quanh với ánh mắt vừa tò mò vừa có chút thương cảm. Mẹ tôi thì vui ra mặt, nhưng bà vẫn cứ thắc mắc với tôi: “Lạ thật, hôm đến nói chuyện người lớn rồi cả hôm nay đón dâu mà chẳng thấy con bé ba tuổi đâu cả. Bình thường con Mai nó đi rửa bát, con bé theo không rời nửa bước.” Rồi bà lại tự trấn an: “Chắc người ta đưa nó đi chỗ khác để nhà mình đỡ dị nghị. Thôi thế cũng hay, mẹ cũng đỡ khó xử.”
Tôi đứng ngoài sân, dưới gốc cây phượng già, lòng nặng trĩu. Tôi nhìn vào cánh cửa đóng im lìm, cố gắng hình dung ra cuộc sống sắp tới. Một người vợ tôi không yêu, một đứa con không phải của mình. Liệu tôi có làm tốt vai trò của một người chồng, một người cha không? Hay cuộc hôn nhân này sẽ chỉ là một sự chịu đựng kéo dài?
Bỗng tiếng nhạc cưới từ chiếc loa kẹo kéo thuê vang lên, phá tan dòng suy nghĩ của tôi. Cánh cửa nhà gái mở ra. Mọi người đều hướng mắt vào trong, chờ đợi cô dâu xuất hiện.
Và rồi, cô dâu bước ra.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi nghe tiếng “rầm” một cái ở phía sau.
Mẹ tôi ngã lăn ra đất.
Mọi người hoảng hốt la lên. Tôi quay phắt lại, chỉ kịp thấy mẹ há hốc miệng, mặt trắng bệch, tay run run chỉ về phía trước, lắp bắp không thành lời.
“Mẹ! Mẹ sao thế?” Tôi vội vàng quỳ xuống đỡ mẹ dậy.
Nhưng khi tôi ngước lên nhìn theo hướng tay mẹ chỉ, tôi cũng đứng chết lặng. Toàn thân tôi như có một luồng điện giật qua. Đôi chân bỗng dưng nhũn ra, và tôi cảm nhận được một luồng hơi lạnh toát chạy dọc sống lưng, chiếc quần vest ướt sũng vì mồ hôi.
Bởi vì cô dâu bước xuống khác hẳn, khác một trời một vực với hình ảnh cô gái rửa bát thuê mà tôi từng thấy nơi quán bún nhỏ đầu ngõ. Không còn chiếc áo sờn vai, không còn đôi dép nhựa cũ mèm. Thay vào đó là tà áo cưới trắng tinh khôi, được may đo tỉ mỉ, tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô. Và điều khiến tất cả mọi người sững sờ, đó là vàng. Cả cổ, cả hai cổ tay, cả trên mái tóc được bới cao của cô đều lấp lánh ánh vàng. Một chiếc kiềng vàng to bản ôm lấy chiếc cổ cao thanh tú, trên hai cổ tay là những chiếc vòng vàng xếp lớp, va vào nhau kêu leng keng khe khẽ. Trên tóc cô, những chiếc trâm cài cũng được làm bằng vàng, sáng rực dưới ánh nắng. Vàng nhiều đến mức ánh nắng hắt lại khiến mắt người ta chói loà.
Họ hàng nhà tôi bắt đầu rì rầm, những tiếng xì xào không thể kìm nén:
“Trời đất ơi… con bé rửa bát mà nhà nó giàu vậy sao?”
“Nhìn kia, toàn vàng thật cả đấy! Thế này phải mấy chục cây chứ chẳng ít!”
Phía họ nhà gái cũng ố á không kém. Họ cũng ngỡ ngàng như chúng tôi.
“Ối giời, hóa ra nhà ông bà Thắng giàu ngầm à? Con gái không lấy chồng thì cấm có ai biết nhà ấy nhiều vàng đến thế…”
“Thảo nào con Mai nó đi làm thêm mà cứ nhẹ tênh, tưởng nó khổ, ai dè…”
Giữa sự hỗn loạn và kinh ngạc của tất cả mọi người, cha mẹ vợ tôi bước ra. Họ không còn mặc bộ quần áo nâu sồng giản dị của hôm dạm hỏi. Cha vợ tôi mặc một bộ vest lịch sự, mẹ vợ tôi mặc một chiếc áo dài gấm sang trọng. Dáng vẻ của họ điềm đạm, khoan thai. Họ nở một nụ cười hiền lành, tiến về phía mẹ tôi, người lúc này đã được tôi và các cô dì đỡ ngồi dậy trên chiếc ghế đẩu.
“Chào bà sui. Rất xin lỗi đã để bà hoảng sợ. Hôm nay, chúng tôi xin phép cho con gái nhà tôi về làm dâu nhà bà.”
“Dạ… dạ…” Mẹ tôi vẫn còn chưa hết bàng hoàng, chỉ biết đáp lại một cách yếu ớt.
Bỗng nhiên, từ trong nhà, đứa bé ba tuổi mà mẹ tôi vẫn thắc mắc bất ngờ chạy ra. Nó níu chặt lấy váy cô dâu, giọng nũng nịu.
“Chị Mai ơi, cho em theo với…”
Cả họ nhà tôi lại được một phen tròn mắt. Tiếng “chị” và tiếng “em” rõ ràng mồn một. Mọi người lại nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc này, mẹ cô dâu cất lời, giọng bà ấm áp, giải tỏa mọi thắc mắc.
“Dạ thưa hai họ, đây là con gái út nhà tôi đấy ạ, tên là Linh. Nó quý chị Mai lắm, nên chị nó đi đâu cũng đòi theo. Hè vừa rồi, chị nó ra nhà bác họ trên phố, phụ giúp rửa bát cho quán bún của bác đông khách quá, thế là con bé này cũng nằng nặc đòi đi theo chị luôn. Chúng tôi cũng chiều nó, cho hai chị em đi chơi hè với nhau. Thật không ngờ lại nên duyên với cháu Tuấn nhà ta. Đúng là duyên trời định rồi.”
Ối trời ơi! Cả không gian như vỡ oà ra. Tiếng thở phào nhẹ nhõm, tiếng cười, tiếng trầm trồ vang lên từ cả hai phía. Hoá ra là thế! Hoá ra đứa bé không phải là con riêng, mà là em gái ruột. Hoá ra cô ấy đi rửa bát là để giúp đỡ họ hàng chứ không phải vì nhà nghèo túng. Hoá ra gia đình cô ấy không hề nghèo khó, mà là những người giàu có nhưng sống rất kín tiếng và giản dị.
Hôm ấy, đám cưới của tôi diễn ra trong một niềm hân hoan tột cùng mà tôi chưa bao giờ dám mơ tới. Cứ tưởng mình nhắm mắt đưa chân, cưới đại cho có vợ để mẹ vui lòng, ai ngờ tôi lại cưới được một cô vợ vừa xinh đẹp, vừa ngoan hiền, lại có điều kiện.
Chương 4: Hạnh Phúc Đơm Hoa
Trên chiếc xe hoa đơn giản trên đường về nhà, lần đầu tiên tôi và Mai ngồi cạnh nhau mà không có sự ngượng ngùng. Tôi quay sang nhìn cô, người con gái giờ đã là vợ mình. Dưới lớp trang điểm nhẹ, đôi mắt cô vẫn trong veo nhưng không còn nét u buồn như trước, thay vào đó là sự e thẹn và một niềm vui lấp lánh.
“Tại sao… tại sao em không nói gì với anh và mẹ?” tôi hỏi, giọng vẫn còn chút không tin nổi.
Mai khẽ cúi đầu, mân mê những ngón tay đeo nhẫn cưới. “Vì anh có hỏi đâu,” cô nói nhỏ. “Lần đầu mẹ anh đến nói chuyện, em thấy mẹ có vẻ quý em thật lòng, không phải vì điều kiện gì cả. Em… em cũng không muốn làm mọi chuyện phức tạp. Em chỉ nghĩ đơn giản rằng, nếu anh và bác có thể chấp nhận em ở hoàn cảnh khó khăn nhất, chấp nhận cả việc em có con riêng, thì sau này chúng ta sẽ dễ sống với nhau hơn. Em muốn tìm một người chồng thương em vì chính con người em, chứ không phải vì những thứ khác.”
Tôi nghe cô nói mà lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Đó là sự khâm phục, sự trân trọng và cả một chút xấu hổ. Tôi đã cưới cô ấy vì chữ hiếu, còn cô ấy, dù có tất cả, lại muốn thử lòng tôi bằng chính sự thiếu thốn. Cô ấy không tìm kiếm một người đàn ông giàu có, mà tìm kiếm một tấm lòng chân thành.
“Anh… anh xin lỗi,” tôi lí nhí. “Lúc đầu, anh đồng ý cưới là vì muốn mẹ vui.”
Mai ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, mỉm cười. Nụ cười của cô rạng rỡ như nắng mai. “Em biết. Và em cảm ơn anh vì điều đó. Một người con có hiếu chắc chắn sẽ là một người chồng tốt.”
Câu nói của cô khiến mọi gánh nặng trong lòng tôi tan biến. Tôi nhận ra rằng, cuộc hôn nhân này, dù bắt đầu không phải từ tình yêu, nhưng nó được xây dựng trên nền tảng của lòng tốt, của sự hiếu thảo và của một sự chân thành được thử thách.
Tối hôm đó, trong căn phòng cưới được mẹ tôi trang hoàng đơn sơ nhưng ấm cúng, tôi và Mai đã có một đêm tân hôn đúng nghĩa. Chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều, về quá khứ, về những dự định tương lai. Tôi kể cho cô nghe về công việc của mình, về những khó khăn, về tình yêu tôi dành cho mẹ. Cô kể cho tôi nghe về gia đình cô, về việc cha mẹ cô vốn xuất thân nghèo khó, sau này làm ăn khấm khá nhưng vẫn giữ nếp sống giản dị, không muốn phô trương. Cô nói cô quý trọng những người lao động chân chính như tôi.
Càng nói chuyện, tôi càng thấy mình may mắn. Mai không chỉ xinh đẹp, có điều kiện, mà còn là một người phụ nữ sâu sắc, thấu tình đạt lý. Tôi nhận ra, cái cảm giác ấm áp đang lan toả trong lồng ngực mình, có lẽ chính là sự khởi đầu của tình yêu.
Những ngày sau đó, cuộc sống của tôi như bước sang một trang mới. Mai là một người vợ tuyệt vời. Cô chăm sóc mẹ tôi còn hơn cả con ruột, khiến bà lúc nào cũng cười tít mắt. Cô quán xuyến nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ. Cô không hề chê bai công việc lấm lem của tôi, mỗi tối tôi đi làm về, cô đều chuẩn bị sẵn nước nóng cho tôi tắm và một bữa cơm nóng hổi.
Gia đình vợ cũng đối xử với tôi rất tốt. Họ không hề coi thường tôi mà ngược lại, rất tôn trọng và còn ngỏ ý muốn giúp tôi mở một cửa hàng kinh doanh vật tư điện nước riêng. Tôi đã từ chối. Tôi muốn tự mình đứng trên đôi chân của mình, để có thể tự tin che chở cho Mai, để chứng minh rằng cô đã không chọn lầm người.
Bây giờ, mỗi khi đi làm về, nhìn thấy ánh đèn ấm áp hắt ra từ cửa sổ, nghe thấy tiếng cười nói của mẹ và vợ trong nhà, tôi lại thấy lòng mình bình yên đến lạ. Tôi, một gã thợ điện tứ tuần, tưởng rằng sẽ cô độc đến hết đời, lại có được một hạnh phúc mà trong mơ cũng không dám nghĩ tới.
Đấy, mọi người thấy không, đừng bao giờ nghĩ bốn mươi tuổi là ế, là hết cơ hội. Đôi khi, hạnh phúc đến muộn lại là một hạnh phúc vững bền và ngọt ngào nhất. Chỉ cần bạn sống tốt, sống chân thành, thì duyên phận tốt đẹp nhất định sẽ tìm đến bạn vào một ngày không xa.











