Cầm 500.000 đồng mừng cưới bạn, thấy mâm cỗ, cô gái vội đổi phong bì nhưng không ngờ cái kết lại ‘cảm lạnh’

Cách đây hơn một tháng, tôi cùng nhóm bạn cấp 3 – tổng cộng bảy người – rủ nhau về quê dự đám cưới của Hằng, cô bạn hiền lành, từng là lớp phó học tập năm nào. Ngày xưa, Hằng lúc nào cũng xuất hiện với đôi dép tổ ong và chiếc xe đạp cà tàng, áo đồng phục sờn vai, nhưng luôn là người học giỏi và tốt bụng nhất lớp. Ai cũng mừng khi nghe tin Hằng lấy chồng – một kỹ sư làm ở Sài Gòn – nên nhóm chúng tôi thống nhất: góp 500.000 đồng/người, làm một phong bì chung mừng bạn.

Vì đám cưới ở quê xa, nhóm tự thuê xe bảy chỗ đi sớm từ sáng, định ăn cỗ rồi về trong ngày. Mọi thứ đều vui vẻ, tiếng cười rộn rã suốt dọc đường.

Nhưng không khí thay đổi hẳn khi chúng tôi ngồi vào bàn tiệc.

Bàn cỗ được dọn ra khá đơn giản: vài món thịt heo, gà luộc, một đĩa nem và canh măng. Cỗ quê mà, tôi thấy cũng bình thường. Vậy mà N. – cô bạn trong nhóm, hiện làm kế toán ở thành phố – nhăn mặt từ lúc món đầu tiên được bưng lên.

“Trời ơi, cỗ kiểu này mà mừng 500.000 á? Cả bàn này chắc hết hơn triệu rưỡi là cùng. Tính ra mình mừng nhiều quá rồi đấy.”

Tôi hơi khó chịu, khẽ đáp:

“Mình đi mừng hạnh phúc người ta, chứ đâu phải đi ăn lấy công bằng, N. à.”

N. hừ nhẹ, rồi lẩm bẩm:

“Tiền xăng xe, tiền thuê xe, tiền ăn… Tính ra đi một đám cưới này tốn gần cả triệu, mừng thế phí quá.”

Tôi cười trừ, không muốn đôi co, nghĩ chắc cô ấy nói cho có. Nhưng chỉ lát sau, khi cô dâu chú rể vừa lên sân khấu làm lễ, N. bất ngờ đứng dậy, xách túi đi về phía bàn lễ tân.

Tôi hỏi:

“Đi đâu thế?”
N. quay lại, cười nhạt:
“Ra lấy phong bì mới, viết lại tên nhóm. Nhìn cỗ xong, tao thấy 500 nhiều thật.”

Tôi tưởng cô nói đùa. Ai ngờ mấy phút sau, N. trở lại bàn, rút ví, lôi ra đúng ba tờ 100.000 đồng, cho vào phong bì mới tinh, ghi nắn nót tên nhóm: “Nhóm bạn cấp 3 – chúc Hằng hạnh phúc.”

Rồi cô đặt phong bì vào đống phong bì của khách khác như không có chuyện gì.

Tôi nhìn mà sững sờ. Vừa thấy kỳ quặc, vừa có gì đó… lạnh trong lòng. Nhưng tôi không nói thêm. Không muốn gây rắc rối giữa tiệc cưới người ta.

Một tuần sau, tôi đang làm việc thì nhận được cuộc gọi của Hằng. Giọng cô run run, lạc đi như vừa khóc:

“Cậu… đi cùng nhóm mình hôm đám cưới phải không? Cho tớ hỏi… phong bì nhóm mình ai chuẩn bị vậy?”

Tôi đáp: “Là N. đó, sao thế?”

Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, rồi Hằng nói nhỏ, từng chữ:

“Tớ mở phong bì ra… bên trong là tiền âm phủ. Một tờ 50.000 và ba tờ 100.000, y như thật. Cả bố mẹ chồng tớ cũng nhìn thấy. Tớ xấu hổ chết đi được.”

Tôi chết lặng.

Đầu óc trống rỗng, hình ảnh N. hôm ấy xin phong bì mới, rút ví ra và cặm cụi bỏ tiền vào… bỗng hiện lại như một đoạn phim quay chậm. Tôi nhớ rõ, cô có nói bâng quơ trên xe:

“Trong ví tao có mấy tờ tiền âm phủ đốt vía, sợ ma đi xa đó mà. Ai trộm chắc hú hồn.”

Khi đó tôi còn bật cười. Giờ nghĩ lại, sống lưng lạnh toát.

Tôi lập tức nhắn tin cho N.:

“N., phong bì đám cưới Hằng là sao vậy? Cậu bỏ nhầm tiền âm phủ hả?”

Tin nhắn hiển thị “Đã xem”, nhưng không có hồi âm. Tôi gọi, không bắt máy. Đến tối, tài khoản N. biến mất khỏi nhóm chat. Facebook cô cũng bị xóa.

Hai tuần sau, một người bạn chung – làm cùng công ty với N. – kể lại:
Hóa ra năm ngoái N. có vay của Hằng hơn 10 triệu đồng, nói là mượn tạm khi khó khăn, hứa trả trong ba tháng. Nhưng rồi quỵt luôn. Khi Hằng nhắc, N. mắng ngược, bảo “chỉ là cho mượn chơi” và chặn liên lạc.

Trước ngày đám cưới, N. nghe tin Hằng lấy chồng, còn cười khẩy:

“Con đó nợ tao tiền mà giờ cưới chồng ngon lành à? Tao sẽ ‘mừng’ cho nó một phong bì nhớ đời.”

Không ai nghĩ cô ấy nói thật.

Vậy mà… cô đã làm thật.

Đêm đó, tôi mở tủ, lôi ví mình ra xem. Không hiểu sao, trong ngăn nhỏ – nơi tôi hay để tiền lẻ – có hai tờ tiền âm phủ, mới tinh, y hệt loại Hằng gửi ảnh cho tôi xem. Tôi rùng mình.

Không biết N. có vô tình để quên khi đi cùng xe hôm đó, hay cố ý… gửi lại cho tôi như một lời nhắc.

Chỉ biết từ hôm đó đến giờ, N. vẫn biệt tăm. Không ai còn gặp cô ấy nữa. Còn Hằng thì vẫn chưa xóa tên cô khỏi danh sách bạn bè cũ – chỉ lặng lẽ đổi ảnh đại diện thành màu trắng.

Và mỗi khi dự đám cưới ai đó, nhìn chiếc phong bì mừng trong tay, tôi lại thấy lạnh sống lưng.
Bởi vì tôi hiểu: đôi khi, bên trong một phong bì mừng cưới, không phải là tiền – mà là cả một món nợ, một vết hận, và một linh hồn chưa chịu yên.