Ngày ông cụ m-ất, con trai cả chôn 20 chiếc chum gốm đựng tương ở gốc cây sau nhà, định bụng 30 năm sau đào lên khéo thành của quý, nào ngờ ngày con trai đổ bệnh nặng, vợ con cho thợ đào lên mới tái mét mặt biết được…

Làng Phú Thiện, huyện Tân Hà, ai cũng biết ông Nguyễn Phúc Thịnh là người kỹ lưỡng, sống tiết kiệm và cực thích tích của. Trước lúc mất, ông còn dặn đi dặn lại con trai cả là Nguyễn Văn Giáp, 42 tuổi:

— “Tao có chôn mấy món quý, 30 năm sau đào lên sẽ đổi đời.”

Không ai biết ông nói thật hay chỉ mê tín. Ba hôm sau, vào đúng tháng Bảy âm, ông Thịnh mất lúc 4h12 sáng. Mọi chuyện được thu xếp nhanh chóng. Chỉ riêng Giáp là nhớ lời bố dặn mà canh cánh trong lòng.

Bốn tháng sau, một đêm trời trở gió, Giáp âm thầm ra gốc cây sung sau nhà, lật đất lên và chôn xuống 20 chiếc chum gốm đựng tương — thứ tương đậu nành nổi tiếng cụ Thịnh từng làm. Giáp tin rằng để càng lâu, tương càng quý, mai này bán sẽ thành của hiếm, đổi vận cho cả nhà.

Nhưng ba mươi năm là lâu quá. Mới chỉ 3 năm, Giáp đã gặp hạn.

Tháng Chín năm ấy, Giáp đột ngột đổ bệnh nặng, thân nhiệt dao động thất thường, đêm nào cũng nằm thao thức, lúc thì rét run, lúc thì nóng bừng như ai đốt lửa dưới giường. Đặc biệt, Giáp than rằng cứ nằm xuống là nghe “tiếng ai đó gõ từ dưới đất”.

Vợ anh – chị Thu Hà – sợ quá, xin nghỉ việc ở xưởng may để ở nhà trông. Đến khi Giáp yếu đến mức không nhấc nổi tay, Thu Hà mới run rẩy nói:

— “Hay… hay là đào cái chỗ anh chôn lên xem? Tôi nghe ông cụ Thịnh mất cũng vào tháng này…”

Cả nhà giật mình.

Sáng hôm sau, thuê ba người thợ khỏe đào gốc sung. Đào đến lớp đất thứ ba thì mùi hôi bốc lên. Chưa ai nghi ngờ, vì cứ nghĩ tương để lâu thì nặng mùi.

Nhưng khi nâng chiếc chum đầu tiên lên khỏi hố, cả nhà tái mét.

Trong chum không phải tương.
Không phải đậu.
Không phải thứ gì họ từng thấy.

Bên trong là một chất đen sệt như bùn than, bốc mùi tử khí, lổn nhổn những thứ giống tóc người, xương vụn, và những mảnh vải đỏ đã mục.

— “Trời ơi… đây đâu phải tương!” — người thợ hét lên ném cả chum xuống đất.

Chị Thu Hà run rẩy, lắp bắp:

— “Sao… trong tương lại có tóc với vải bùa…?”

Họ đào tiếp chum thứ hai, thứ ba… Tất cả 20 chum đều y chang, không có chiếc nào chứa tương thật.

Ai đó thì thầm:

— “Giống… bùa ngải.”

Tin lan nhanh, cả làng kéo đến. Công an xã lập tức niêm phong hiện trường, gửi mẫu giám định. Kết quả về khiến người làng Phú Thiện xôn xao như ong vỡ tổ:

Bên trong 20 chiếc chum là hỗn hợp bùa yểm cổ, thuộc loại “ngải trầm âm”, chuyên dùng để trấn yểm một người hoặc một gia tộc.

Nhưng cú twist cuối cùng mới thực sự quật ngã cả gia đình.

Sau khi điều tra hồ sơ cũ, công an phát hiện:
20 chiếc chum ấy không phải do chính Giáp chôn.
Chúng đã được ông Thịnh chôn từ trước nhiều năm, Giáp chỉ vô tình chôn lên… đúng vị trí cũ.

Trước đây, ông Thịnh vốn làm nghề thu mua đồ gốm cũ. Ông từng lén mang về 20 chum gốm được đào từ một ngôi nhà bị nghi “có người chết oan” ở xã bên. Ông Tùng – em trai ông Thịnh – xác nhận:

— “Anh tôi lấy mấy cái chum đó về mà không hề biết bên trong chứa gì. Nghĩ là chum quý, anh ấy giữ lại, không dám vứt.”

Nhưng điều đau đớn nhất là:

Trong số tóc và vải bùa giám định được, có ADN của chính ông Thịnh.

Tức là, người từng bị yểm chính là ông cụ.
Và những chum bùa đó tiếp tục phát tác lên con trai cụ sau ngày cụ mất.

Bệnh của Giáp chính là dấu hiệu của “ngải trầm âm”—tác động đúng vào người sống trong nhà nơi chum được chôn.

Ngay sau khi 20 chum được khai quật và làm lễ giải, bệnh của Giáp giảm tới 80%. Đêm đó, anh không còn nghe tiếng gõ dưới đất nữa.

Cả họ Phúc Thịnh rơi vào im lặng.
Không phải ma tà tự dưng tìm đến.
Không phải tương để lâu hóa độc.

Mà là:
Bi kịch của một người cha ham giữ của, vô tình để lời nguyền người xưa “ăn” vào chính con trai mình.

Từ hôm đó, gốc sung sau nhà Giáp bị gọi bằng cái tên khiến ai nghe cũng lạnh gáy:
“Gốc Chum Âm Khí.”