Hôm đó, chồng tôi lôi tôi ra giữa sân, trước mặt họ hàng hai bên và cả người đàn bà anh ta đang qua lại.

Hôm đó, chồng tôi lôi tôi ra giữa sân, trước mặt họ hàng hai bên và cả người đàn bà anh ta đang qua lại.

Anh ta chửi tôi là đồ đàn bà vô dụng, không biết đẻ, không biết giữ chồng. Rồi trước ánh mắt của tất cả mọi người, anh ta cạo trọc đầu tôi, lấy vôi tôi lên tóc, lên mặt, vừa làm vừa nói lớn:
“Để lấy vía cho con trai tao. Nó đang mang song sinh hai thằng con trai, còn cô thì chỉ là đồ bỏ đi.”

Người đàn bà kia đứng cạnh, tay đặt lên bụng, môi cong lên cười. Không ngăn. Không quay đi. Ánh mắt đầy đắc thắng.

Tôi đứng đó, đầu trọc lốc, mặt trắng bệch vì vôi, tai ù đi, tim đau đến mức không còn cảm giác nhục nữa. Tôi chỉ nghe rõ một điều: mọi thứ trong cuộc hôn nhân này đã chết hẳn.

Không ai bênh tôi.
Mẹ chồng đứng khoanh tay.
Chồng tôi hả hê như vừa lập được công trạng lớn.

Đêm đó, khi mọi người đã ngủ, anh ta ném trước mặt tôi một tờ giấy:
“Ký đi. Tao không muốn dính dáng gì nữa.”

Tôi cầm tờ giấy lên.
Không phải đơn ly hôn.

Là giấy ủy quyền toàn bộ tài sản chung và quyền định đoạt nhà đất, kèm theo dòng chữ nhỏ phía dưới:
“Sau khi ký, không được tranh chấp dưới bất kỳ hình thức nào.”

Tôi nhìn anh ta.
Anh ta cười khẩy:
“Ký cho xong. Coi như tao bố thí cho mày chút tiền mà cút.”

Tôi không khóc.
Không hỏi.
Chỉ lặng lẽ ký tên.

Anh ta không hề biết, trước đó một tuần, tôi đã âm thầm gặp luật sư. Người đàn ông này quá tự tin rằng tôi nhục nhã đến mức không còn đầu óc để nghĩ.

Tờ giấy ấy, thực chất là văn bản xác nhận hành vi cưỡng ép, làm nhục và tước đoạt tài sản, được soạn sẵn để làm bằng chứng pháp lý. Chữ ký của tôi không phải để nhường tài sản, mà để đóng dấu thời điểm và ý chí ép buộc.

Sáng hôm sau, khi anh ta còn đang đưa người tình đi khám thai, thì công an và luật sư xuất hiện tại nhà.

Họ lập biên bản ngay giữa sân — chính nơi tôi từng bị lôi ra làm nhục.

Tôi đứng đó, đội khăn che đầu trọc, giọng bình tĩnh:
“Đây là bằng chứng chồng tôi tổ chức làm nhục công khai, cưỡng ép ký giấy, và ngoại tình trong thời kỳ hôn nhân.”

Người đàn bà kia tái mét.
Song sinh hai bé trai trong bụng cô ta… không có giấy tờ xác nhận quan hệ cha con hợp pháp, vì kết quả ADN tôi nộp kèm hồ sơ cho thấy chưa chắc là con của chồng tôi.

Chồng tôi quỵ xuống ngay tại chỗ.

Mẹ chồng bắt đầu gào khóc. Nhưng lần này, không ai nghe nữa.

Ba tháng sau, tôi là người nhận quyền sở hữu toàn bộ căn nhà vì đó là tài sản hình thành trong hôn nhân, cộng với tình tiết làm nhục nghiêm trọng.

Còn người đàn ông từng cạo đầu bôi vôi tôi để “lấy lòng tiểu tam” thì mất sạch danh dự, tiền bạc, và phải đối mặt với một vụ kiện dân sự lẫn hình sự.

Tôi không trả thù bằng tay.
Tôi trả thù bằng sự im lặng đúng lúc và chữ ký đúng chỗ.

Có những nỗi nhục nếu gào lên sẽ bị chà đạp thêm.
Nhưng nếu nuốt xuống, ghi nhớ, và đặt bút đúng thời điểm, nó sẽ trở thành lưỡi dao sắc nhất.