Tôi đến muộn đúng mười lăm phút trong ngày giỗ cụ của gia đình chồng.
Đường tắc, con sốt, tôi xoay như chong chóng. Vừa dựng xe ngoài ngõ, còn chưa kịp bước qua cổng, tôi đã nghe thấy tiếng xì xào đông đủ trong sân.
Và rồi tôi đứng sững lại.
Giữa gian nhà thờ họ, nơi bày bàn thờ tổ tiên nghi ngút khói nhang, chồng tôi đang ôm một người phụ nữ khác.
Cô ta xinh, rất xinh. Váy trắng, tóc uốn nhẹ, tay đặt lên bụng một cách rất… có chủ ý.
Tôi nhận ra ngay.
👉 Mối tình đầu của anh ta — người đã bỏ anh đi lấy chồng giàu cách đây 3 năm.
Chồng tôi quay mặt về phía họ hàng, giọng sang sảng, đầy tự hào:
“Con xin phép báo với gia đình một chuyện.
Con… sắp làm bố rồi.”
Cả sân ồ lên.
Mẹ chồng tôi sững người vài giây, rồi quay sang nắm tay cô gái kia, mắt rưng rưng:
“Trời ơi, vậy là nhà mình có phúc rồi…”
Không ai để ý tôi đang đứng ngoài cổng.
Không ai hỏi tôi là vợ hợp pháp đang nghĩ gì.
Tôi không khóc.
Cũng không lao vào làm ầm ĩ.
Tôi chỉ nhìn đồng hồ.
👉 Còn đúng 10 phút nữa.
Ba hôm trước, khi linh cảm có chuyện chẳng lành, tôi đã làm một việc rất đơn giản:
đặt ship 5 thùng mắm tôm loại nặng mùi nhất, ghi rõ giờ giao… trước cổng nhà thờ họ.
Tôi lùi ra sau bức tường, nhắn đúng một tin nhắn:
“Giao hàng đi anh.”
Năm phút sau.
Tiếng xe tải dừng trước cổng.
Một anh shipper hô to:
“Nhà anh chị đặt mắm tôm số lượng lớn phải không ạ?”
Cả họ quay đầu lại.
Chưa ai kịp hiểu chuyện gì, thì nắp thùng đầu tiên được mở ra để kiểm hàng.
👉 Mùi mắm tôm bốc lên nồng nặc.
Gió thổi thẳng vào gian thờ.
Mùi xộc thẳng vào bàn thờ tổ tiên.
Tiếng la hét vang lên:
“Trời ơi! Cái gì thối thế này?”
“Đóng lại! Đóng lại mau!”
Nhưng đã muộn.
Tôi bước thẳng vào sân, giọng bình tĩnh đến lạnh người:
“Dạ, mắm tôm của con đặt.
Con tính làm giỗ cho đủ lễ.”
Cả sân đứng hình.
Chồng tôi tái mặt:
“Cô điên à?! Hôm nay là ngày giỗ cụ!”
Tôi nhìn thẳng vào anh ta, mỉm cười:
“Giỗ cụ, mà anh ôm bồ tuyên bố có thai trước bàn thờ tổ tiên…
Con tưởng cũng cần mùi vị cho đúng không khí.”
Mẹ chồng tôi run run:
“Cô… cô làm cái trò gì thế này?”
Tôi quay sang người phụ nữ kia, nhẹ nhàng nói:
“Chúc mừng chị sắp làm mẹ.
Nhưng nhà thờ họ này… không phải nơi để khoe bụng bầu ngoại tình.”
Cô ta tái xanh, bụm miệng nôn khan.
Mắm tôm vẫn bốc mùi.
Khách khứa bịt mũi bỏ về từng người.
Ngày giỗ tan nát.
Trước khi rời đi, tôi đặt đơn ly hôn lên bàn thờ, ngay dưới chân bát hương:
“Con trả lại nhà này sự yên tĩnh.
Còn hai người… tự giải thích với tổ tiên.”
Tôi quay lưng đi, giữa mùi mắm tôm nồng nặc và những ánh mắt chết lặng.
👉 Có những cuộc phản bội không cần đánh ghen ồn ào.
Chỉ cần đúng mùi, đúng lúc…
là đủ để cả một gia đình không ngẩng đầu lên nổi.









