Ngày mẹ tôi chuyển khoản đúng một tỷ đồng vào tài khoản, tôi ngồi lặng trước màn hình điện thoại rất lâu.
Không phải vì chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Mà vì tôi biết, đó là cả đời tằn tiện của bố mẹ, gom góp từ việc bán mảnh đất duy nhất ở quê, chỉ để đổi lấy...
Tôi làm tài xế riêng cho bà Hạnh đã gần ba năm.
Bà là kiểu phụ nữ mà chỉ cần xuất hiện ở đâu, người khác tự khắc nhỏ giọng lại. Giàu có, goá chồng, ngoài sáu mươi, ăn mặc giản dị nhưng mọi thứ bà dùng đều toát lên vẻ đắt tiền.
Còn tôi, chỉ là một thằng lái xe...
Đời Sống
Hai đứa còn lại – một trai, một gái – sống sót, yếu ớt nhưng kiên cường. Tôi ôm hai con, tự hứa: Dù thế nào, mẹ cũng không...
Ngày bác sĩ thông báo tôi mang thai ba, tôi đã bật khóc.
Không phải vì vui.
Mà vì sợ.
Tôi và Khánh cưới nhau được hai năm, sống trong căn nhà thuê nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn. Anh làm kỹ thuật điện cho một công ty tư nhân, tôi bán hàng online, thu nhập đủ ăn, không dư dả. Chúng...
Đời Sống
Mười tám năm trước, trong một chuyến xe khách chạy đêm, tôi nhìn thấy hai đứa trẻ sơ sinh sinh đôi bị bỏ lại ở băng ghế cuối
Mười tám năm trước, trong một chuyến xe khách chạy đêm, tôi nhìn thấy hai đứa trẻ sơ sinh sinh đôi bị bỏ lại ở băng ghế cuối. Không tã lót tử tế, chỉ quấn tạm trong chiếc khăn mỏng, mặt đỏ bừng vì khóc đến khản giọng.
Cả xe xôn xao, ai cũng thương nhưng rồi lại quay đi.
Người...
Đời Sống
Và giữa đám đông đó, ai cũng quen một người: anh Thành, xe ôm công nghệ, ngoài 30 tuổi, dáng gầy, nước da sạm nắng, luôn đội chiếc mũ...
1. Người xe ôm “kỳ quặc” lúc 5 giờ chiều
Trường tiểu học Phú An nằm ở ven thành phố Biên Hòa, sát khu công nghiệp. Mỗi ngày đúng 5 giờ chiều, khi tiếng trống tan học vừa dứt, phụ huynh đứng chật cổng trường, xe máy ken kín cả con đường nhỏ.
Và giữa đám đông đó, ai cũng quen...
Đời Sống
Bên trong là một xấp tiền đã ố vàng. — “Số tiền này, bác giữ suốt hai mươi năm. Hôm nay, bác mới có thể trả.”
LẦN ĐẦU VỀ NHÀ NGƯỜI YÊU, BỐ ANH NHÌN TÔI CHẰM CHẰM RỒI HỎI MỘT CÂU KHIẾN CẢ MÂM CƠM CHẾT LẶNG
Tôi quen Nam được hơn một năm thì anh mới dắt tôi về nhà ra mắt.
Không phải vì anh không nghiêm túc, mà vì hoàn cảnh gia đình anh khá đặc biệt. Bố Nam là người ít nói,...
Bà Nguyễn Thị Sáu, năm nay năm mươi hai tuổi, bán cá ở chợ Cầu Mới đã hơn hai mươi năm.
Quầy cá của bà nằm ở góc trong cùng, gần cống thoát nước, mùa nắng thì tanh, mùa mưa thì lầy lội. Nhưng quen rồi. Người ta quen mặt, quen giọng, quen cả cái cách bà Sáu vừa đánh...
Đời Sống
Trên bức tường lớn đối diện sofa, một di ảnh được treo trang trọng. Khung gỗ đen, vòng hoa trắng, nhang còn đang cháy dở.
Vào Biệt Thự Giao Hàng, Anh Xe Ôm Sữ/ng S/ờ Thấy D/i Ản/h Giống Hệt Vợ Ở Nhà, B/í M/ật Kin/h Hoà/ng H/é L/ộ
Anh Nam chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ bước chân vào một căn biệt thự lớn như thế.
Cổng sắt cao quá đầu người, camera quay chậm chạp theo từng bước chân. Sân lát đá rộng...
Đời Sống
Rồi bà nói một câu khiến tôi nghẹn lại: “Nhưng lý do lớn nhất… là mẹ nghe được chuyện này.”
1.
Mẹ chồng tôi nói câu đó vào một buổi chiều oi ả, khi tôi đang cúi người rửa chồng bát sau bữa cơm.
“Không chịu được thì về nhà mẹ đẻ. Ở đây không ai giữ cô lại.”
Giọng bà không to, nhưng đủ sắc để cắt ngang cả gian bếp chật. Tôi đứng sững, tay vẫn ngập trong bọt xà...
Đời Sống
Những ngày đầu, tôi nghĩ mình may mắn. Mẹ chồng ít nói, không xét nét. Bà hay ngồi một mình ngoài hiên, nhìn ra vườn chuối sau nhà, ánh...
Tôi về làm dâu nhà chồng năm hai mươi sáu tuổi.
Nhà ở quê, cách thành phố gần bốn tiếng xe. Bố chồng mất sớm, mẹ chồng tôi – bà Năm – sống cùng vợ chồng tôi trong căn nhà cấp bốn cũ, mái ngói rêu phong.
Chồng tôi là con trai út. Trên anh còn một chị gái – chị...















