2.5 C
New York
Chủ Nhật, Tháng Mười Hai 21, 2025
Hôm đó, chồng tôi lôi tôi ra giữa sân, trước mặt họ hàng hai bên và cả người đàn bà anh ta đang qua lại. Anh ta chửi tôi là đồ đàn bà vô dụng, không biết đẻ, không biết giữ chồng. Rồi trước ánh mắt của tất cả mọi người, anh ta cạo trọc đầu tôi, lấy vôi tôi...
Phần I: Thợ Gác Mộ Và Giao Ước Lạ Lùng Thành bước vào nghề “thợ gác mộ” năm 25 tuổi. Cái tên nghe rợn người, nhưng thực chất chỉ là công việc chăm sóc, dọn dẹp và thắp hương cho những ngôi mộ bị bỏ quên hoặc của những người quá cố không có gia đình ở gần. Năm năm trước,...
Người chồng tôi từng gọi là chồng, trước mặt tôi và người đàn bà anh ta đang cặp kè, đổ thẳng một bát mắm tôm lên đầu tôi. Mắm tôm chảy xuống mặt, xuống cổ, thấm ướt cả áo. Mùi tanh nồng bốc lên khiến tôi choáng váng. Tôi đứng sững giữa phòng khách, không kịp phản ứng, chỉ nghe...
Nhà ngoại cho tôi 800 triệu để mua nhà. Không phải vay, không phải mượn, càng không phải điều kiện trao đổi. Đó là số tiền bố mẹ tôi tích cóp gần ba mươi năm, từ những ngày mẹ buôn rau ngoài chợ đầu mối, bố chạy xe ôm dưới nắng mưa, chỉ với một suy nghĩ duy nhất: “Sau...
Ngày mẹ tôi chuyển khoản đúng một tỷ đồng vào tài khoản, tôi ngồi lặng trước màn hình điện thoại rất lâu. Không phải vì chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Mà vì tôi biết, đó là cả đời tằn tiện của bố mẹ, gom góp từ việc bán mảnh đất duy nhất ở quê, chỉ để đổi lấy...
Tôi làm tài xế riêng cho bà Hạnh đã gần ba năm. Bà là kiểu phụ nữ mà chỉ cần xuất hiện ở đâu, người khác tự khắc nhỏ giọng lại. Giàu có, goá chồng, ngoài sáu mươi, ăn mặc giản dị nhưng mọi thứ bà dùng đều toát lên vẻ đắt tiền. Còn tôi, chỉ là một thằng lái xe...
Ngày bác sĩ thông báo tôi mang thai ba, tôi đã bật khóc. Không phải vì vui. Mà vì sợ. Tôi và Khánh cưới nhau được hai năm, sống trong căn nhà thuê nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn. Anh làm kỹ thuật điện cho một công ty tư nhân, tôi bán hàng online, thu nhập đủ ăn, không dư dả. Chúng...
Mười tám năm trước, trong một chuyến xe khách chạy đêm, tôi nhìn thấy hai đứa trẻ sơ sinh sinh đôi bị bỏ lại ở băng ghế cuối. Không tã lót tử tế, chỉ quấn tạm trong chiếc khăn mỏng, mặt đỏ bừng vì khóc đến khản giọng. Cả xe xôn xao, ai cũng thương nhưng rồi lại quay đi. Người...
1. Người xe ôm “kỳ quặc” lúc 5 giờ chiều Trường tiểu học Phú An nằm ở ven thành phố Biên Hòa, sát khu công nghiệp. Mỗi ngày đúng 5 giờ chiều, khi tiếng trống tan học vừa dứt, phụ huynh đứng chật cổng trường, xe máy ken kín cả con đường nhỏ. Và giữa đám đông đó, ai cũng quen...
LẦN ĐẦU VỀ NHÀ NGƯỜI YÊU, BỐ ANH NHÌN TÔI CHẰM CHẰM RỒI HỎI MỘT CÂU KHIẾN CẢ MÂM CƠM CHẾT LẶNG Tôi quen Nam được hơn một năm thì anh mới dắt tôi về nhà ra mắt. Không phải vì anh không nghiêm túc, mà vì hoàn cảnh gia đình anh khá đặc biệt. Bố Nam là người ít nói,...