Bố chồng 70t cưới vợ 20, cả làng cười ch//ê, đêm tân hôn thì h//ãi hù///ng

Chương 1: Cơn Địa Chấn

Tôi là Hạnh, con dâu cả của ông Phú. Mười lăm năm làm dâu, tôi luôn nghĩ mình đã hiểu hết mọi ngóc ngách trong gia đình này, hiểu cả tính khí của bố chồng, một người đàn ông góa vợ đã lâu, nghiêm nghị nhưng mẫu mực. Nhưng tôi đã lầm.

Ngày hôm ấy, ngôi làng nhỏ ven sông của chúng tôi như bị một quả bom vô hình dội xuống. Tin tức lan ra từ miệng bà bán rau đầu chợ, qua lời chị hàng xén, rồi đến tai từng nhà một: ông Phú – ở cái tuổi bảy mươi, cha của ba người con đã yên bề gia thất – chuẩn bị cưới vợ mới. Chuyện đã đủ gây sốc, nhưng chi tiết đi kèm mới thực sự khiến người ta phải choáng váng: cô dâu kém ông tròn năm mươi tuổi.

Cả làng như một cái tổ ong bị vỡ. Tiếng xì xào bàn tán không ngớt.
“Trời đất ơi, già rồi còn ham hố…”
“Chắc lại đào mỏ thôi. Cô kia mới hai mươi tuổi, xinh xắn thế kia, yêu đương gì cái thân già sắp xuống lỗ.”
“Đúng là lắm tiền thì nhiều tật. Con cháu đuề huề rồi còn làm cái trò cười cho thiên hạ.”

Những lời đó như những mũi kim châm thẳng vào danh dự nhà chồng tôi. Bữa cơm tối hôm đó, không khí trong nhà nặng như chì. Ba anh em chồng tôi ngồi im lặng, mặt ai cũng sa sầm. Chồng tôi, anh Minh, người con cả xưa nay nổi tiếng hiền lành, chỉ lẳng lặng gắp thức ăn vào bát tôi, nhưng tôi thấy bàn tay anh run nhẹ.

Chỉ có Dũng, người con thứ hai tính tình nóng nảy, là không chịu nổi. Anh đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, tiếng kêu “cạch” một tiếng khô khốc phá tan sự im lặng ngột ngạt.
“Bố!” Anh gằn giọng. “Bố không thấy xấu hổ à? Cô ta chỉ đáng tuổi cháu nội bố thôi đấy! Bố muốn người ta nhìn vào mặt chúng con, nhìn vào gia đình này mà cười chê hay sao?”

Bố chồng tôi, ông Phú, từ tốn đặt bát cơm xuống, ngước đôi mắt đã hằn sâu vết chân chim lên nhìn Dũng. Gương mặt ông không một chút biến sắc, giọng nói lạnh lùng và đanh thép.
“Bố của cô ấy đồng ý. Cô ấy đồng ý. Bố chỉ thông báo, không hỏi ý kiến các con. Các con không có quyền xen vào chuyện này.”

Dũng đứng bật dậy, mặt đỏ bừng vì tức giận. “Quyền? Chúng con là con của bố! Chúng con có quyền lo cho danh dự của bố, của cả gia tộc này! Cô ta chỉ là một con bé đào mỏ, bố không thấy sao?”

“Vậy thì cứ để nó đào,” ông Phú đáp trả, giọng ráo hoảnh. “Tiền của bố, bố cho ai là quyền của bố.”

Nói rồi, ông đứng dậy, bỏ vào trong phòng, để lại ba người con trai và tôi ngồi chết lặng giữa mâm cơm dang dở. Chồng tôi thở dài, lắc đầu. “Tính bố đã quyết thì không ai cản được đâu.”

Và thế là, mặc cho sự phản đối của con cái, mặc cho những lời đàm tiếu của cả làng, đám cưới vẫn diễn ra. Một đám cưới rình rang chưa từng có. Rạp cưới dựng kín cả khoảng sân rộng, pháo hoa nổ rực sáng cả một góc trời, cỗ bàn linh đình mời khắp làng trên xóm dưới. Ông Phú muốn chứng tỏ cho cả thiên hạ thấy, ông không chỉ có tiền, mà còn có cả quyền lực để làm bất cứ điều gì ông muốn.

Cô dâu tên My, hai mươi tuổi, da trắng như sứ, dáng người nhỏ nhắn, mỏng manh. Khoác lên mình chiếc áo cưới lộng lẫy, đắt tiền, trông cô thật xinh đẹp, nhưng tôi để ý thấy trong đôi mắt to tròn của cô thoáng một nét buồn xa xăm, một sự cam chịu không nói thành lời. Khi làm lễ, cổ My đeo nặng trĩu những vòng vàng, kiềng vàng mà bố chồng tôi trao. Mọi người lại được dịp xì xào, và cái mác “cô dâu đào mỏ” càng được khẳng định chắc nịch.

Tôi nhìn chồng tôi, anh Minh, anh chỉ lặng lẽ uống cạn chén rượu, ánh mắt phức tạp khó tả. Tôi biết anh cũng như các em, vừa giận, vừa xấu hổ, nhưng bản tính trầm lặng khiến anh chọn cách im lặng thay vì phản đối gay gắt.

Đêm đó, sau một ngày mệt mỏi và đầy sóng gió, cả nhà chìm vào giấc ngủ muộn. Tôi trằn trọc mãi không yên, trong lòng cứ có một dự cảm chẳng lành.


Chương 2: Đêm Tân Hôn Định Mệnh

Khoảng hai giờ sáng, khi cả ngôi nhà đang yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng côn trùng kêu ngoài vườn, một tiếng hét thất thanh, kinh hoàng bỗng vọng ra từ phòng tân hôn của ông Phú.
“Áaaaaa!”

Tiếng hét xé toạc màn đêm, khiến tất cả chúng tôi giật bắn mình tỉnh giấc. Tôi và chồng tôi là những người đầu tiên lao ra khỏi phòng. Vợ chồng Dũng và cậu út cũng chạy đến, mặt ai cũng tái mét vì hoảng sợ.

Cánh cửa phòng bật tung. Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả chúng tôi chết trân tại chỗ.

Bố chồng tôi nằm sõng soài trên nền gạch hoa lạnh lẽo, mắt trợn trừng, mặt tím tái, khó thở. Một tay ông ôm chặt lấy ngực, tay còn lại vẫn nắm chặt lấy góc chiếc váy ngủ của cô dâu trẻ. My đang ngồi bệt dưới sàn, người run lên cầm cập như cầy sấy, gương mặt trắng bệch không còn một giọt máu.

“Cứu… cứu ông ấy với!” My hoảng loạn la lên, giọng lạc đi. “Ông ấy… ông ấy lên cơn đau tim rồi!”

Cả nhà lúc này mới hoàn hồn. Dũng và cậu út vội vã xốc bố lên, chồng tôi thì chạy đi gọi xe cấp cứu. Tôi chạy lại đỡ My dậy, thấy cả người cô lạnh toát và mềm nhũn. Cô khóc nấc lên, không thành tiếng.

Xe cấp cứu hú còi inh ỏi, đưa ông Phú đi trong đêm. May mắn thay, các bác sĩ đã kịp thời cứu sống ông, nhưng ông bị một cơn nhồi máu cơ tim nặng. Ông phải nằm lại viện điều trị suốt một tháng trời sau đó mới hồi phục phần nào.

Đêm tân hôn bi thảm ấy trở thành đề tài nóng hổi cho cả làng bàn tán suốt nhiều tuần sau đó.
“Đấy, thấy chưa. Già rồi còn cố, suýt nữa thì toi mạng.”
“Cưới gì mà chưa xong đêm tân hôn đã phải nhập viện, khổ thật…”
“Cô dâu trẻ kia chắc chỉ chờ ông ấy chết để được hưởng tài sản thôi. Đúng là số hưởng.”

Sau cái đêm định mệnh đó, khi ông Phú còn đang nằm viện, My xin phép được dọn ra ở căn nhà nhỏ bỏ không của gia đình từ lâu, nằm ở gần đầu làng. Cô nói lý do là “để tiện bề chăm sóc ông khi ông về, không làm phiền đến các con.”

Quyết định này của cô càng khiến mọi người tin vào giả thuyết “đào mỏ”. Họ cho rằng cô muốn tách ra ở riêng để dễ bề hành động, để không bị con cái ông Phú giám sát. Dũng thì khỏi phải nói, anh công khai gọi My là “con hồ ly tinh”, cho rằng chính cô đã hại bố anh suýt mất mạng. Chồng tôi dù không nói ra, nhưng tôi biết anh cũng có những suy nghĩ tương tự.

Chỉ riêng tôi, khi nhớ lại vẻ mặt hoảng loạn đến tột cùng của My đêm đó, lại cảm thấy có gì đó không đúng. Sự sợ hãi trong mắt cô ấy, nó quá thật, không giống như đang diễn kịch.


Chương 3: Đứa Bé Không Thể

Bố chồng tôi xuất viện, nhưng sức khỏe yếu đi trông thấy. Ông dọn về ở hẳn với My trong căn nhà nhỏ kia. Hàng ngày, người ta thấy cô vợ trẻ đẩy xe lăn cho ông chồng già đi dạo, rồi lại tất tả cơm nước, thuốc thang. Con cái ông, vì giận chuyện cũ, chẳng mấy khi ngó ngàng tới. Họ chỉ gửi tiền chu cấp hàng tháng, coi như làm tròn bổn phận.

Cuộc sống cứ thế trôi đi trong sự ghẻ lạnh của gia đình và những lời đàm tiếu của hàng xóm. Và rồi, chỉ bốn tháng sau đám cưới, một tin tức còn gây chấn động hơn nữa lại lan ra: My có thai.

Cả làng lại được một phen dậy sóng. Tin tức lan nhanh như một cơn gió lốc. Ai cũng tròn mắt kinh ngạc, không thể tin nổi.
“Không lẽ… ông Phú còn… khỏe đến thế sao?”
“Hay là con của người khác? Chắc chắn là cô ta ngoại tình rồi.”

Con cái ông Phú thì giận dữ tột độ. Dũng đập bàn đập ghế, đòi làm ầm lên, bắt My phải đi xét nghiệm ADN. Anh khẳng định đây là một sự sỉ nhục không thể chấp nhận được.

Thế nhưng, trước cơn thịnh nộ của các con, ông Phú lại một lần nữa đứng ra bảo vệ vợ trẻ. Ông triệu tập một cuộc họp gia đình, gương mặt gầy rộc nhưng ánh mắt vẫn kiên quyết.
“Đứa bé là con của tôi,” ông tuyên bố chắc nịch. “Tôi cấm bất cứ ai được xúc phạm đến mẹ nó. Ai không chấp nhận được thì cứ coi như tôi không có người con đó.”

Sự quả quyết của ông khiến mọi người phải chùn bước. Dù trong lòng đầy nghi hoặc và khinh bỉ, họ không thể làm gì hơn.

Rồi cũng đến ngày My sinh. Cả gia đình, dù không muốn, cũng phải kéo nhau lên bệnh viện. Khi y tá bế đứa bé trai kháu khỉnh, đỏ hỏn ra, ông Phú run run đón lấy. Ông ôm đứa bé vào lòng, áp má nó vào gương mặt nhăn nheo của mình, và rồi những giọt nước mắt nóng hổi cứ thế lăn dài.
“Con của tôi… Con trai của tôi…” ông nức nở. “Về nhà với ông nhé…”

Khoảnh khắc ấy, tôi thấy lòng mình chùng xuống. Tình yêu thương ông dành cho đứa bé, nó quá đỗi chân thật. Dũng đứng bên cạnh, mặt lạnh như tiền, không thèm nhìn đứa bé một lần. Anh ta không cho My được đưa con về nhà lớn một cách đàng hoàng, mà bắt mẹ con cô phải quay về căn nhà nhỏ xập xệ kia. Ông Phú cũng không nói gì, lẳng lặng theo vợ con về đó.

Cảnh tượng “cha già con mọn” của ông Phú trở thành một hình ảnh vừa đáng thương, vừaน่า ngán ngẩm trong mắt dân làng. Con cái thì chẳng ai đoái hoài. Thỉnh thoảng, tôi thấy bố chồng bế đứa bé ra trước hiên nhà hóng nắng, gương mặt ông ánh lên một niềm hạnh phúc kỳ lạ. Đứa bé càng lớn càng xinh xắn, trắng trẻo.

Dân làng rồi cũng dần thấy rõ mặt nó. Và rồi, một buổi sáng định mệnh, sự thật mà không ai có thể ngờ tới đã được phơi bày.


Chương 4: Sự Thật Phơi Bày

Hôm ấy, tôi đi chợ sớm. Đang lựa mớ rau, tôi bị chị Hoa, một người hay chuyện có sạp hàng gần đó, kéo tay lại, ghé vào tai tôi thầm thì với vẻ mặt đầy bí mật.
“Này chị Hạnh, tôi nói cho chị nghe cái này, chị đừng sốc nhé. Chuyện liên quan đến gia đình chị đấy.”

Tôi nhíu mày, linh tính có chuyện chẳng lành. “Chuyện gì thế chị?”

Chị Hoa nhìn quanh rồi hạ giọng xuống mức thấp nhất. “Cái cô My vợ mới của ông nhà ấy… Chị có biết trước đây cô ấy làm ở đâu không?”

Tôi lắc đầu.

“Cô ấy là nhân viên phục vụ ở quán cà phê Sen Vàng, ngay gần công ty chồng chị đấy.”

Tim tôi bắt đầu đập mạnh. Chị Hoa nói tiếp, mỗi lời như một nhát dao đâm vào lồng ngực tôi.
“Người ta thấy… chồng chị với cô ấy qua lại với nhau lâu rồi. Anh nhà hứa là sẽ ly hôn chị để cưới cô ấy. Nhưng đến khi cô ấy báo có bầu, thì anh nhà lại không dám bỏ vợ. Anh ấy ép cô My phải bỏ cái thai đi, rồi cắt đứt mọi liên lạc.”

Đầu óc tôi quay cuồng. Trời đất dưới chân tôi như sụp đổ. Chồng tôi… anh Minh hiền lành, ít nói của tôi… lại có thể làm ra chuyện tày đình như vậy sao?

“Cô My lúc đó cùng quẫn quá,” chị Hoa vẫn thì thầm, “mới tìm đến ông Phú, chính là bố chồng chị. Cô ấy quỳ xuống cầu xin ông cứu giúp, nói rằng đứa bé trong bụng không có tội. Và rồi… chị biết chuyện sau đó rồi đấy.”

Tôi đứng chết lặng giữa khu chợ ồn ào. Mọi âm thanh xung quanh tôi như tắt lịm. Mọi mảnh ghép rời rạc bỗng chốc ráp lại với nhau một cách hoàn hảo đến tàn nhẫn.

Cái đám cưới vội vã. Sự kiên quyết đến kỳ lạ của bố chồng. Vẻ mặt buồn bã, cam chịu của My trong ngày cưới. Cơn đau tim của ông trong đêm tân hôn – có lẽ là do quá căng thẳng và xúc động. Việc ông một mực bảo vệ My khi cô có thai. Tình yêu thương vô bờ bến ông dành cho đứa bé.

Đứa bé – tưởng là con của ông Phú – hóa ra lại chính là cháu nội của ông.
Đứa bé – trên danh nghĩa là em chồng của chồng tôi – lại chính là con ruột của anh.
Màn kịch ông già bảy mươi cưới cô gái hai mươi không phải là một bi kịch về tình yêu hay tiền bạc, mà là một vở diễn được dựng lên công phu để bảo vệ một sinh linh vô tội khỏi sự ruồng bỏ của chính cha đẻ nó.

Tôi không biết mình đã về nhà bằng cách nào. Tôi lao thẳng đến căn nhà nhỏ ở đầu làng, nơi bố chồng tôi đang ở. Tôi thấy ông đang ngồi trước hiên, ru đứa bé ngủ trên tay.

“Bố!” Tôi gọi, giọng tôi run lên vì tức giận và đau đớn. “Tại sao? Tại sao bố lại làm thế? Bố cố tình làm vậy để phá nát gia đình con, phải không?”

Bố chồng tôi ngước lên, ánh mắt ông không hề ngạc nhiên, dường như ông đã biết ngày này sẽ đến. Ông nhẹ nhàng đặt đứa bé đã ngủ say vào nôi.


Chương 5: Đối Mặt và Tương Lai Bất Định

Ông nhìn tôi, ánh mắt hiền từ nhưng ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm.
“Hạnh, con ngồi xuống đi. Bố biết con sớm muộn cũng sẽ biết chuyện.”

Tôi không ngồi, tôi vẫn đứng đó, nước mắt lã chã rơi. “Bố biết mà vẫn làm? Bố biết chồng con đã phản bội con, bố còn giúp anh ta che giấu, còn dựng lên cả một màn kịch lừa dối tất cả mọi người. Bố có nghĩ đến cảm nhận của con không?”

“Bố có,” ông nói, giọng khàn đi. “Bố đã nghĩ rất nhiều. Nhưng con à, con hãy nhìn thằng bé xem.” Ông chỉ tay về phía chiếc nôi. “Nó có tội tình gì không? Thằng Minh nó sai, nó đáng trách. Nhưng đứa bé này, nó là máu mủ của nhà này, nó vô tội. Bố không thể nhắm mắt làm ngơ để nó bị chối bỏ, bị vứt đi được.”

Ông thở dài, kể lại cái ngày My tìm đến ông, quỳ sụp dưới chân ông mà khóc lóc. Cô kể hết mọi chuyện, về lời hứa của Minh, về cái thai đang lớn dần, và về sự phũ phàng của anh khi bắt cô phải lựa chọn. “Cháu không thể giết con của mình được, bác ơi,” My đã nói với ông như vậy.

“Lúc đó,” bố chồng tôi tiếp tục, “bố chỉ có hai lựa chọn. Một là để mặc cho bi kịch xảy ra, thằng Minh sẽ mất con, còn cô My có thể sẽ làm điều dại dột. Hai là bố phải đứng ra, dùng cái danh dự già nát này để bảo vệ đứa cháu của mình. Và bố đã chọn cách thứ hai.”

“Nhưng còn gia đình con thì sao? Hạnh phúc của con thì sao?” Tôi nức nở.

“Bố xin lỗi con, Hạnh à,” ông nói, giọng đầy day dứt. “Bố biết làm vậy là bất công với con. Nhưng bố sẽ không bắt con phải chịu trách nhiệm đâu. Bố sẽ nuôi cháu, cho đến khi bố không còn sức nữa. Còn cô My, bố đã cho cô ấy một khoản tiền đủ lớn. Bố bảo cô ấy hãy đi thật xa, đến một nơi không ai biết cô ấy là ai, để làm lại cuộc đời. Cô ấy đã đi rồi.”

Tôi sững sờ. “Cô ấy đi rồi sao?”

“Ừ, cô ấy đi ngay sau khi thằng bé đầy tháng. Cô ấy nói cô ấy không muốn làm vướng bận ai, chỉ mong con mình được sống. Cô ấy là một người mẹ tốt.”

Tôi nhìn đứa bé đang say ngủ, gương mặt nó có những nét rất giống chồng tôi. Một nỗi xót xa vô hạn dâng lên trong lòng.

“Nhưng rồi bố sẽ thế nào?” tôi hỏi. “Bố già cả rồi, còn sống được bao lâu nữa đâu. Rồi đứa bé này… cuối cùng cũng sẽ lại đến tay con mà thôi.”

Bố chồng tôi im lặng, ông nhìn xa xăm về phía chân trời. Nắng chiều hắt lên mái tóc bạc trắng của ông, tạo nên một vầng sáng cô độc.

“Đời người có nhiều nghịch cảnh lắm, con ạ,” ông nói khẽ. “Chẳng ai biết trước được chữ ‘ngờ’… Bố chỉ có thể làm những gì bố cho là đúng đắn nhất trong lúc này. Phần còn lại, đành trông vào số phận và lòng người vậy.”

Tôi rời khỏi căn nhà nhỏ đó, lòng nặng trĩu những mâu thuẫn. Tôi giận chồng tôi vì sự phản bội. Tôi giận bố chồng vì đã lừa dối tôi. Nhưng sâu thẳm trong tôi, tôi lại không thể thực sự oán trách ông. Ông đã hy sinh danh dự của mình, chấp nhận bị con cái ghẻ lạnh, bị người đời cười chê, tất cả chỉ để bảo vệ một sinh linh bé bỏng.

Tối hôm đó, chồng tôi về nhà. Anh không biết rằng tôi đã biết tất cả. Anh vẫn hiền lành, vẫn ân cần như mọi ngày. Nhìn anh, tôi không biết phải làm gì. Gào thét lên? Ly hôn? Hay im lặng và chấp nhận sự thật tàn nhẫn này vì những đứa con chung của chúng tôi?

Và còn đứa bé kia nữa, đứa trẻ mang trong mình dòng máu của chồng tôi, đứa cháu mà ông nội nó đã phải dùng cả một màn kịch để bảo vệ. Lời của bố chồng lại văng vẳng bên tai tôi: “…rồi đứa bé lại đến tay chị mà thôi.”

Cuộc đời đúng là lắm nghịch cảnh, và tôi đang đứng giữa tâm bão của một trong những nghịch cảnh éo le nhất, không biết phải đi về đâu.