Con gá:i đi làm ở công ty nước ngoài, mỗi tháng gửi về 90 triệu nhưng cả năm không về thăm nhà lấy lần nào, người cha lén tới thăm và b;:àng ho:àng phát hiện bí mật độ:ng tr:ời!

Tôi tên Lực, 58 tuổi, quê ở một vùng ven biển Quảng Trị. Cả đời tôi làm nghề đánh cá, da rám nắng, tay chai sạn. Nhà tôi nghèo, chỉ có cô con gái duy nhất – My. Từ nhỏ, My đã ngoan ngoãn, học giỏi. Khi mẹ nó mất vì bệnh, tôi một mình nuôi con, vừa làm cha, vừa làm mẹ.

Ngày My đậu đại học ở Hà Nội, tôi vừa mừng vừa lo. Tiền đâu để cho con học? Nhưng My ôm lấy vai tôi, nước mắt lưng tròng:

“Con sẽ cố gắng, chỉ cần ba tin con!”

Tôi tin. Và đúng thật, sau 5 năm, My ra trường, được nhận vào một công ty nước ngoài. Ngày nó báo tin, tôi mừng đến mất ngủ.

Từ khi đi làm, tháng nào My cũng gửi tiền về — 90 triệu, đều đặn, như một cỗ máy chính xác. Tôi nói:

“Con ơi, giữ lấy mà sống, ba ở quê cần gì nhiều.”

Nó chỉ nhắn lại:

“Con làm được nhiều lắm ba, ba cứ nhận đi.”

Thế nhưng, suốt một năm ròng, nó không về thăm nhà dù chỉ một lần.

Tôi nhớ con quay quắt. Căn nhà nhỏ trống trải chỉ có tiếng radio và tiếng sóng biển đập vào vách. Tôi nhiều lần gọi video, nhưng lần nào My cũng tắt máy, nói bận họp, bận dự án.

Một buổi chiều tháng 9, tôi quyết định ra Hà Nội thăm con gái. Tôi không báo trước. Tôi nghĩ, sẽ làm nó bất ngờ, sẽ được ôm con sau bao ngày xa cách.

Tôi mang theo ít cá khô, mấy chai mắm ruốc — toàn những thứ My thích. Đường xa gần ngàn cây số, tôi đi tàu suốt một ngày một đêm, lòng háo hức như đứa trẻ.

Địa chỉ My gửi tiền về ghi là một căn hộ cao cấp ở quận Cầu Giấy. Tôi đến nơi, đứng dưới tòa nhà kính sáng loáng mà tim đập thình thịch. Người bảo vệ nhìn tôi nghi ngờ, tôi rụt rè nói:

“Tôi là ba của cô My, nhân viên công ty V***, ở tầng 12.”

Ông ta nhíu mày:

“Tầng 12 không có ai tên My cả. Nhưng có cô… Misa, người nước ngoài thuê căn hộ đó hơn một năm nay.”

Tôi chết lặng. Misa? Không lẽ My đổi tên? Tôi bồn chồn chờ đến tối. Đúng 7 giờ, tôi thấy một cô gái bước ra từ taxi, dáng rất giống My — chỉ khác là tóc nhuộm vàng, trang điểm đậm, mặc váy ngắn và áo khoác hàng hiệu.

Tôi gọi:

“My ơi! Con…”

Cô gái giật mình quay lại. Trong giây lát, ánh mắt của My lộ rõ sự hoảng sợ.

“Ba… sao ba ra đây?”

Tôi cười run run:

“Ba nhớ con, ra thăm. Con làm ở công ty nước ngoài, ba tự hào lắm…”

My cúi mặt, nói nhanh:

“Ba, mình nói chuyện sau nha, con đang có khách…”

Một người đàn ông nước ngoài bước ra, vòng tay qua eo My, cười. Hắn hôn nhẹ lên tóc con bé. Tôi đứng chết lặng.

My không nhìn tôi nữa, chỉ lặng lẽ nói nhỏ:

“Ba về đi… con xin ba đó.”

Đêm ấy, tôi lang thang khắp phố. Gió Hà Nội lạnh buốt, nhưng trong tim tôi còn lạnh hơn. Tôi không dám tin — đứa con gái tôi yêu thương, nuôi khôn lớn bằng nước mắt — giờ lại sống như vậy.

Tôi thuê một phòng trọ rẻ tiền, nằm trằn trọc không ngủ được. Gần sáng, tôi nhận được tin nhắn từ một số lạ:

“Ba đừng đi. Sáng mai 9h, con sẽ đến gặp ba. Xin ba đừng ghét con.”

Tôi ngồi chờ suốt buổi sáng. My xuất hiện, không son phấn, tóc buộc gọn, mắt sưng đỏ.

Nó quỳ xuống trước mặt tôi, nghẹn ngào:

“Ba… con xin lỗi. Con không làm ở công ty nước ngoài nữa. Công ty phá sản từ nửa năm trước. Con mất việc, nợ tiền thuê nhà, nợ bạn bè. Con định về quê, nhưng sợ ba buồn. Rồi con gặp anh Minh – người đàn ông hôm qua. Anh ấy bảo chỉ cần con tiếp khách cho đối tác của anh ta vài lần, sẽ giúp trả nợ…”

Giọng My vỡ òa:

“Con sai rồi ba. Nhưng con không dám nói. Mỗi tháng con vẫn gửi tiền cho ba – toàn là tiền con vay và… làm việc ấy mà có.”

Tôi ngồi sụp xuống. Cả đời tôi chưa bao giờ thấy đau như vậy. Tôi không trách con, chỉ thấy lòng mình tan nát.

Tôi ôm lấy My, bàn tay chai sạn run lên:

“Thôi con à, dừng lại đi. Tiền bạc có thể kiếm lại, nhân phẩm thì không. Về với ba. Về quê mình đi, ba còn sức, còn có thể làm.”

My òa khóc. Nước mắt nó ướt cả vai áo tôi.

Một tháng sau, My về quê thật. Cả xóm xì xào, có người dè bỉu, có người thương hại. Tôi mặc kệ. Tôi chỉ biết, con tôi đã trở về — gầy đi, yếu đi, nhưng ánh mắt nó trong hơn.

Chúng tôi cùng mở một quán nhỏ bán đồ hải sản khô do chính tôi làm. My phụ trách bán hàng online. Dần dần, khách đông lên. My làm việc chăm chỉ, không ngại khó.

Một buổi sáng, My đưa tôi một phong bì:

“Ba, đây là số tiền con gửi trả lại anh Minh, con không muốn dính dáng nữa.”

Tôi mỉm cười, xoa đầu con:

“Con gái ba đã thật sự trưởng thành rồi.”

Hai năm sau, My đăng ký hiến tạng. Khi tôi hỏi, nó chỉ cười:

“Ba dạy con phải sống sao cho có ích. Giờ con muốn sống đúng như thế.”

Ngày nó được mời lên truyền hình để chia sẻ câu chuyện hoàn lương, tôi ngồi dưới hàng ghế khán giả, nước mắt rưng rưng.

Người dẫn chương trình hỏi:

“Điều gì giúp chị vượt qua những tháng ngày tăm tối nhất?”

My mỉm cười, nhìn về phía tôi:

“Vì ba tôi không bao giờ quay lưng với tôi. Tình thương của ông mạnh hơn cả huyết thống, vượt qua mọi lỗi lầm.”

Đêm hôm đó, tôi thắp hương cho mẹ nó, khẽ nói:

“Bà yên tâm nhé. Con gái mình đã về rồi, sạch sẽ và mạnh mẽ như xưa.”

Ngoài kia, tiếng sóng vỗ nhè nhẹ. Trong căn nhà nhỏ, hai cha con ngồi ăn cơm, đơn giản chỉ có cá kho và canh rau. Nhưng chưa bao giờ tôi thấy bữa cơm nào ấm áp đến thế.

Thông điệp cuối:

Không có người con nào sinh ra đã muốn sa ngã, chỉ có những đứa trẻ cô đơn trong tuyệt vọng.

Và đôi khi, tình yêu của người cha – không cần lời trách mắng – chính là ngọn đèn duy nhất soi đường con trở về.