Lan ngồi trước gương, đôi tay run run chỉnh lại khăn voan trắng tinh khôi. Hôm nay là ngày cưới của cô, chỉ vỏn vẹn 90 ngày sau khi chồng cô, Tuấn, qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi. Căn nhà vẫn còn mùi nhang khói, tấm di ảnh của Tuấn vẫn đặt trang nghiêm trên bàn thờ, nhưng Lan đã quyết định bước tiếp. Người đời xì xào, chỉ trỏ, gọi cô là “góa phụ vội vàng”. Nhưng Lan không quan tâm. Cô có lý do của riêng mình.
Trong căn phòng nhỏ, tiếng chuông chùa văng vẳng từ xa vọng lại, như nhắc nhở về những ngày tháng đau buồn vừa qua. Lan nhớ lại những đêm dài ngồi bên cạnh bố chồng, ông Hòa, người đã an ủi cô khi Tuấn ra đi. Ông Hòa, một người đàn ông góa vợ từ lâu, luôn trầm lặng nhưng đầy uy quyền. Ông là chỗ dựa duy nhất của Lan trong những ngày cô đơn nhất. Chính ông đã đề nghị cuộc hôn nhân này, và dù trái tim Lan vẫn nặng trĩu, cô đã đồng ý.
Buổi lễ diễn ra giản dị, chỉ có vài người thân và bạn bè thân thiết. Khi Lan bước vào lễ đường, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cô và chú rể – ông Hòa, bố chồng cô. Tiếng xì xào nổi lên như sóng. “Sao có thể như vậy?”, “Cô ta thật sự lấy bố chồng sao?”. Nhưng Lan chỉ cúi đầu, bước đi trong chiếc váy cưới trắng, tay nắm chặt tay ông Hòa.
Trong tiệc cưới, ông Hòa đứng lên, nâng ly rượu, giọng trầm nhưng rõ ràng:
Hôm nay, tôi và Lan chính thức trở thành vợ chồng. Tôi biết mọi người ngạc nhiên, nhưng chúng tôi làm điều này vì một lý do lớn hơn cả tình yêu.

Mọi người im lặng, chờ đợi. Lan mỉm cười yếu ớt, nhưng ánh mắt cô ẩn chứa điều gì đó sâu thẳm, khó hiểu. Ông Hòa tiếp tục:
Tuấn, con trai tôi, đã để lại một di sản. Và chúng tôi, những người ở lại, phải bảo vệ nó.
Tối hôm đó, khi khách khứa đã ra về, Lan và ông Hòa ngồi lại trong căn phòng khách lạnh lẽo. Lan mở một chiếc hộp gỗ cũ, lấy ra một tập tài liệu dày cộp. Đó là những giấy tờ mà Tuấn đã giấu kín trước khi qua đời – bằng chứng về một âm mưu chiếm đoạt tài sản gia đình từ tay những người họ hàng tham lam. Nếu Lan không kết hôn với ông Hòa, quyền thừa kế sẽ rơi vào tay những kẻ đó, và di sản của Tuấn sẽ tan biến.
Ông làm điều này vì Tuấn, vì gia đình. Còn tôi… tôi làm vì lời hứa với anh ấy, – Lan thì thầm, mắt rưng rưng.
Ông Hòa đặt tay lên vai cô, giọng trầm ấm:
Nhưng Lan, cô không cần phải tiếp tục giả vờ nữa. Tôi biết sự thật.
Lan giật mình, ánh mắt hoảng loạn. Ông Hòa chậm rãi lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại cũ – điện thoại của Tuấn. Trên màn hình là một tin nhắn chưa từng được gửi đi, nhưng Lan biết rõ nội dung. Đó là tin nhắn cô đã soạn, trong cơn tức giận, đe dọa sẽ khiến Tuấn mất tất cả. Tin nhắn ấy được viết chỉ vài giờ trước vụ tai nạn.
Cô đã gây ra cái chết của con trai tôi, – ông Hòa nói, giọng lạnh như băng. – Hôn lễ này không chỉ để bảo vệ di sản. Nó là cách để tôi giữ cô lại, để cô không bao giờ thoát khỏi sự trừng phạt.
Lan cứng đờ, chiếc khăn voan rơi xuống sàn. Cô nhận ra mình đã bước vào một cái bẫy. Hôn lễ này không phải khởi đầu mới, mà là một bản án. Ông Hòa mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không có chút ấm áp.
Từ giờ, cô sẽ sống dưới mái nhà này, như một người vợ, nhưng cũng như một tù nhân.
Cánh cửa phòng khép lại, tiếng khóa cửa vang lên khô khốc. Bên ngoài, gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng chuông chùa, như một lời nhắc nhở về những bí mật mãi mãi chôn vùi dưới mái nhà ấy.