Cuộc hôn nhân sáu năm của tôi và Hưng từng được bạn bè ngưỡng mộ. Anh là một kiến trúc sư tài năng, còn tôi là một cô gái có niềm đam mê với thiết kế nội thất. Ngày mới yêu, anh thường nắm tay tôi đi dạo khắp các con phố, chỉ vào những tòa nhà cao tầng và nói với giọng đầy tự hào: “Sau này anh sẽ xây một ngôi nhà thật đẹp, và em sẽ là người thổi hồn vào nó.”
Và anh đã làm được. Chúng tôi có một ngôi nhà ấm cúng, một cuộc sống đủ đầy. Anh từng nói: “Em chỉ cần sống vui, mọi thứ còn lại để anh lo.” Tôi đã tin vào lời hứa ấy, gác lại ước mơ mở một thương hiệu nội thất riêng để toàn tâm toàn ý chăm sóc gia đình, làm hậu phương vững chắc cho anh thăng tiến.
Nhưng rồi sau những năm tháng êm đềm, mọi thứ đổi khác.
Chương 1: Những Vết Nứt Vô Hình
Sự thay đổi của Hưng không diễn ra trong một sớm một chiều. Nó giống như một vết nứt nhỏ trên tường, ban đầu không ai để ý, nhưng theo thời gian, nó cứ lan rộng ra, cho đến khi phá vỡ cả một kết cấu vững chắc.
Anh bắt đầu đi sớm về khuya. Những bữa cơm tối tôi cất công chuẩn bị dần trở nên nguội lạnh. Lý do của anh luôn là “họp hành đột xuất”, “tiếp đối tác quan trọng”, “dự án đang vào giai đoạn nước rút”. Ban đầu tôi tin, thậm chí còn lo lắng cho sức khỏe của anh. Tôi thường thức đợi anh về, chuẩn bị sẵn nước ấm và đồ ăn nhẹ. Nhưng rồi, tôi nhận ra mùi nước hoa lạ thoang thoảng trên áo sơ mi của anh. Đó không phải mùi nước hoa tôi tặng, cũng không phải mùi của bất kỳ đồng nghiệp nữ nào tôi từng gặp ở công ty anh.
Điện thoại của anh trở thành một vật bất khả xâm phạm. Nó luôn được úp mặt xuống bàn, hoặc nằm gọn trong túi quần, kể cả khi ở nhà. Tin nhắn đến – anh liếc nhanh rồi lảng tránh, hoặc vội vàng ra ban công nghe điện thoại với giọng thì thầm. Trực giác của một người phụ nữ mách bảo tôi có điều gì đó không ổn.
Một lần, khi anh đang tắm, điện thoại trên bàn rung lên. Tôi không cố ý nhìn, nhưng cái tên “Vy Môi Đỏ” hiện lên trên màn hình khóa khiến tôi sững sờ. Bên dưới là một dòng tin nhắn ngắn gọn nhưng đủ làm tim tôi thắt lại: “Nhớ anh.”
Khi anh bước ra, tôi đã cố giữ bình tĩnh, hỏi một cách nhẹ nhàng nhất có thể: “Vy Môi Đỏ là ai vậy anh?”
Anh hơi giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên, thậm chí còn cười: “Em lại ghen vớ vẩn. Chỉ là bạn làm cùng thôi, tụi anh hay đùa giỡn đặt biệt danh cho nhau. Em đừng nghĩ nhiều.”
Anh giải thích rằng cô ấy là một đối tác mới, tính tình hơi “thoáng”, nhưng giữa họ hoàn toàn trong sáng. Anh nói tôi đừng đa nghi, đừng làm cuộc sống của cả hai thêm mệt mỏi. Tôi đã chọn cách im lặng, cố gắng tin anh một lần nữa. Nhưng niềm tin cũng giống như một tờ giấy, một khi đã nhàu nát thì không thể nào phẳng phiu trở lại.
Sự xa cách ngày càng lớn. Anh không còn ôm tôi khi ngủ, không còn những nụ hôn chào buổi sáng. Những cuộc trò chuyện của chúng tôi chỉ xoay quanh những việc cần làm trong nhà, hoặc những câu hỏi đáp cho có lệ. Anh bắt đầu chê bai tôi. Chê tôi ăn mặc “quê mùa”, chê tôi “không biết giao tiếp”, chê tôi “chỉ quanh quẩn xó bếp nên đầu óc cũ kỹ”.
Tôi nhìn mình trong gương. Người phụ nữ trong đó có đôi mắt mệt mỏi, mái tóc búi vội, và bộ quần áo mặc ở nhà đã sờn cũ. Tôi đã hy sinh tuổi xuân, sự nghiệp và cả những sở thích cá nhân để vun vén cho gia đình này. Nhưng trong mắt người đàn ông tôi yêu, tôi chỉ còn là một “người đàn bà cũ kỹ”, không bằng cô “tình mới” trẻ trung, sành điệu ngoài kia.
Và rồi, cái ngày định mệnh ấy cũng đến. Một buổi tối cuối tuần, tôi đã dành cả buổi chiều để nấu những món anh thích. Tôi hy vọng một bữa cơm ấm cúng có thể kéo chúng tôi lại gần nhau hơn. Khi tôi bưng đĩa sườn xào chua ngọt, món anh từng mê mẩn, ra bàn, anh thậm chí không thèm nhìn. Anh đặt đôi đũa xuống, giọng nói lạnh như băng:
“Anh muốn ly hôn.”
Cả không gian như ngưng đọng. Tôi đứng sững người, tay vẫn còn bưng đĩa thức ăn.
Anh tiếp tục, không một chút do dự: “Chúng ta không hợp nữa. Anh mệt mỏi với cuộc sống này rồi. Anh cần tự do.”
Tự do. Cái từ mà anh dùng để kết thúc sáu năm hôn nhân của chúng tôi. Tự do để đến với “Vy Môi Đỏ”, tự do để thoát khỏi “người đàn bà cũ kỹ” này.
Tôi im lặng. Không khóc, không van xin, không chất vấn. Tôi chỉ nhẹ nhàng đặt đĩa thức ăn xuống bàn, rồi ngồi vào ghế, bình thản nhìn anh. Sự im lặng của tôi dường như khiến anh khó chịu. Anh nghĩ tôi sẽ gào khóc, sẽ níu kéo như những người phụ nữ yếu đuối khác. Sự bình thản của tôi trong mắt anh có lẽ là biểu hiện của sự cam chịu, của sự bất lực.
Anh càng coi thường tôi hơn. Anh đứng dậy, khoác áo và nói: “Anh sẽ dọn ra ngoài ở vài hôm. Luật sư của anh sẽ liên lạc với em.”
Cánh cửa đóng sầm lại. Căn nhà trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Chỉ còn lại tôi và một bàn ăn đầy ắp những món đã nguội lạnh. Đêm đó, tôi không khóc. Nước mắt đã rơi quá nhiều trong những đêm trước đó rồi. Thay vào đó, một ngọn lửa bắt đầu nhen nhóm trong lòng tôi. Một ngọn lửa của sự quyết tâm. Anh muốn tự do, tôi sẽ cho anh tự do. Nhưng trước khi ra đi, tôi sẽ khiến anh phải hối hận.
Chương 2: Kiến Tạo Lặng Thầm
Ngày ra tòa được ấn định, chỉ còn lại hai tháng. Trong suốt thời gian đó, Hưng thỉnh thoảng về nhà lấy đồ, và mỗi lần chạm mặt, anh đều nhìn tôi với ánh mắt thương hại pha lẫn khinh miệt. Anh thấy tôi vẫn cặm cụi nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa như một thói quen. Anh nghĩ tôi đang cố níu kéo một cuộc hôn nhân đã chết, đang cố chứng tỏ mình là một người vợ tốt để anh hồi tâm chuyển ý.
Anh đã lầm.
Trong khi anh mải mê với “tự do” và những cuộc hẹn hò lén lút, tôi đã bắt đầu một kế hoạch của riêng mình. Mỗi đêm, sau khi anh đã ngủ say ở một nơi nào đó, hoặc sau khi tôi chắc chắn anh sẽ không về, tôi lại mở laptop. Căn phòng làm việc nhỏ mà tôi từng dùng để đọc sách giờ trở thành tổng hành dinh bí mật của tôi.
Tôi lôi ra những bản phác thảo thiết kế nội thất mà tôi đã vẽ từ thời sinh viên, những ý tưởng mà tôi đã cất sâu dưới đáy tủ. Đam mê của tôi chưa bao giờ chết, nó chỉ tạm ngủ yên. Và sự phản bội của Hưng chính là tiếng chuông đánh thức nó dậy.
Sáu tháng trước, ngay sau khi phát hiện tin nhắn của “Vy Môi Đỏ”, tôi đã biết cuộc hôn nhân này không thể cứu vãn. Thay vì chìm đắm trong đau khổ, tôi đã âm thầm hành động. Tôi dùng số tiền tiết kiệm riêng của mình, một khoản mà Hưng không bao giờ để ý tới, để đăng ký một khóa học cấp tốc về quản trị kinh doanh. Tôi kết nối lại với những người bạn cũ trong ngành thiết kế.
Những ngày Hưng nói đi “công tác xa”, tôi đã bay vào Sài Gòn để gặp gỡ các nhà cung cấp vật liệu, tham quan các xưởng sản xuất. Những buổi tối anh nói “tiếp đối tác”, tôi lại ngồi cà phê với các chuyên gia marketing, những nhà thiết kế trẻ đầy tài năng để xây dựng đội ngũ cho riêng mình.
Công ty của tôi ra đời trong im lặng. Tôi đặt tên nó là L.A Home – lấy hai chữ cái đầu trong tên của tôi, Minh Anh. Đó là một lời khẳng định: đây là ngôi nhà của tôi, là đế chế của tôi, là nơi tôi thuộc về.
Tôi làm việc như điên. Có những đêm tôi chỉ ngủ ba, bốn tiếng. Ban ngày, tôi vẫn là người vợ “cũ kỹ” trong mắt Hưng, nhưng ban đêm, tôi là một nữ doanh nhân đang xây dựng tương lai của chính mình. Sự đau khổ biến thành động lực. Sự khinh miệt của anh trở thành nhiên liệu cho ngọn lửa tham vọng trong tôi.
Tôi nhớ có lần, Hưng về nhà bất chợt vào lúc nửa đêm. Tôi vội vàng gập laptop, giả vờ như đang đọc sách. Anh liếc nhìn tôi, nhếch mép: “Vẫn còn đọc mấy thứ sến súa này à? Bảo sao em chẳng tiến bộ được.”
Tôi chỉ im lặng mỉm cười. Anh không biết rằng, trên màn hình laptop vừa vụt tắt là bản hợp đồng trị giá hàng tỷ đồng mà tôi vừa ký xong với một chuỗi showroom nội thất lớn.
Trong sáu tháng, L.A Home từ một ý tưởng trên giấy đã trở thành một thương hiệu đang lên. Chúng tôi có một đội ngũ thiết kế tài năng, một xưởng sản xuất riêng và đã ký được hợp đồng phân phối độc quyền với ba chuỗi showroom lớn. Tôi thậm chí còn thuê một văn phòng nhỏ ở trung tâm thành phố, nơi tôi có thể làm việc và gặp gỡ đối tác mà không bị Hưng phát hiện.
Điều trớ trêu nhất là, trong một lần đi khảo sát thị trường, tôi tình cờ nghe được tin “Vy Môi Đỏ”, hay tên thật là Thùy Vy, vừa bị sa thải khỏi công ty bất động sản vì năng lực yếu kém và đang chật vật tìm việc mới. Một người bạn kể rằng cô ta đang nộp hồ sơ vào một công ty nội thất mới nổi – một công ty đối thủ cạnh tranh trực tiếp với L.A Home của tôi. Vòng tròn của số phận thật trớ trêu.
Tôi vẫn giữ vẻ ngoài bình lặng. Tôi nấu cho Hưng những bữa ăn cuối cùng, giặt những chiếc áo sơ mi cuối cùng còn vương mùi nước hoa lạ, dọn dẹp ngôi nhà từng là của chung chúng tôi lần cuối. Anh không hề hay biết, mỗi hành động của tôi không phải là sự níu kéo, mà là một lời tạm biệt. Tạm biệt một người đàn ông đã không còn xứng đáng.
Chương 3: Món Quà Chia Tay
Đêm cuối cùng trước ngày ra tòa. Ngôi nhà tĩnh lặng đến ngột ngạt. Hưng đã dọn gần hết đồ đạc của mình. Anh ngồi ở phòng khách, lướt điện thoại, có lẽ đang nhắn tin cho người tình. Tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy thời khắc của mình đã đến. Đây sẽ là màn hạ màn cho vở kịch hôn nhân của chúng tôi.
Tôi bước xuống cầu thang, đứng trước mặt anh và nói một cách bình tĩnh: “Anh lên phòng một lát, em có thứ này muốn cho anh xem.”
Anh ngước lên, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác và mệt mỏi. Anh nghĩ tôi lại chuẩn bị một màn kịch sướt mướt, một nỗ lực níu kéo cuối cùng.
“Lại định khóc lóc à? Nói nhanh đi, mai anh bận lắm.” Giọng anh đầy vẻ khinh khỉnh.
Tôi không nói gì, chỉ quay người bước lên phòng làm việc. Anh miễn cưỡng đi theo, có lẽ vì tò mò, hoặc có lẽ vì muốn kết thúc mọi chuyện cho nhanh gọn.
Trong phòng, tôi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Tôi không bật đèn lớn, chỉ để ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn bàn. Tôi ngồi vào ghế, mở laptop và ra hiệu cho anh ngồi vào chiếc ghế đối diện. Màn hình máy tính được kết nối với một màn hình lớn hơn treo trên tường.
“Xem đi,” tôi nói.
Anh nhíu mày, nhưng vẫn nhìn lên màn hình. Anh nghĩ đó sẽ là gì? Video anh ngoại tình mà tôi thuê thám tử theo dõi? Hay những đoạn tin nhắn mùi mẫn của anh và cô bồ? Anh đã lầm.
Trên màn hình, một đoạn video quảng cáo chuyên nghiệp bắt đầu chạy. Những thước phim quay tuyệt đẹp về các không gian nội thất sang trọng, hiện đại. Từ phòng khách ấm cúng, phòng ngủ tinh tế đến nhà bếp tiện nghi. Âm nhạc du dương, lời bình cuốn hút. Đó là một video quảng cáo cho một dự án căn hộ cao cấp mà thương hiệu nội thất L.A Home là nhà cung cấp độc quyền.
Hưng xem một cách lơ đãng, rồi dần dần, vẻ mặt anh thay đổi. Anh nhận ra phong cách thiết kế này. Có những chi tiết mang đậm dấu ấn cá nhân của tôi, những ý tưởng mà tôi từng kể cho anh nghe trong những ngày chúng tôi còn hạnh phúc.
Đoạn video kết thúc bằng hình ảnh logo của L.A Home hiện lên rực rỡ, kèm theo dòng chữ: Kiến tạo không gian, nâng tầm cuộc sống.
Và rồi, màn hình chuyển sang một cảnh hậu trường. Một người phụ nữ đang tự tin chỉ đạo ekip quay phim, thảo luận với đội ngũ thiết kế, kiểm tra từng chi tiết sản phẩm. Người phụ nữ đó mặc một bộ vest thanh lịch, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng, và ánh mắt toát lên vẻ quyết đoán.
Người phụ nữ đó… là tôi.
Video kết thúc bằng một tấm card visit hiện rõ trên màn hình: Nguyễn Minh Anh – Founder & CEO, L.A Home.
Hưng chết lặng. Anh quay sang nhìn tôi, rồi lại nhìn lên màn hình, rồi lại nhìn tôi. Anh dụi mắt, như thể không tin vào những gì mình đang thấy. Người phụ nữ trong video và người vợ “cũ kỹ” mà anh biết dường như là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Cái này… của em à?” Giọng anh run run, không còn vẻ tự tin, kiêu ngạo thường ngày.
Tôi gật đầu, mỉm cười nhẹ. “Ừ. Sáu tháng nay, trong khi anh mải mê với ‘tự do’ của mình, em đã dùng thời gian đó để xây dựng lại cuộc đời em. Em thành lập công ty riêng, thuê một đội thiết kế tài năng, và đã ký hợp đồng với ba chuỗi showroom lớn. Dự án anh vừa xem chỉ là một trong số đó.”
Tôi dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt anh, và tung ra đòn cuối cùng. “À, còn cô Vy Môi Đỏ của anh, nghe nói cô ấy đang chật vật xin việc ở công ty nội thất H-Decor. Anh biết không, H-Decor chính là công ty đối thủ mà em vừa đánh bại để giành được hợp đồng kia đấy.”
Hưng há hốc miệng, nhìn tôi như nhìn một người hoàn toàn xa lạ. Sự kinh ngạc, bối rối, và rồi là một nỗi sợ hãi mơ hồ bắt đầu hiện lên trong mắt anh. Anh nhận ra người phụ nữ mà anh coi thường, người mà anh nghĩ sẽ gục ngã sau khi anh ra đi, không những không gục ngã mà còn đứng dậy một cách rực rỡ hơn bao giờ hết.
Anh bắt đầu lắp bắp: “Minh Anh… tại sao… tại sao em không nói gì với anh?”
“Nói để làm gì?” tôi hỏi lại. “Để anh lại cười nhạo những ước mơ của em à? Hay để anh nói rằng em chỉ nên ở nhà lo bếp núc? Em đã tự làm mọi thứ, Hưng ạ. Em không cần sự cho phép của anh, cũng không cần sự công nhận của anh nữa.”
Chưa đầy ba mươi phút sau, khi tôi đang thu dọn những tài liệu cuối cùng trên bàn làm việc, Hưng đột ngột quay lại. Người đàn ông từng kiêu ngạo, từng nói “chúng ta không hợp, anh muốn tự do” ấy… bỗng ôm chầm lấy tôi từ phía sau. Vòng tay anh run rẩy, giọng anh lạc đi.
“Anh sai rồi, Minh Anh… Anh thực sự sai rồi. Anh đã không nhận ra em tuyệt vời đến thế nào. Mình… mình làm lại từ đầu được không em?”
Tôi đứng yên, không đẩy anh ra. Tôi cảm nhận được sự tuyệt vọng trong cái ôm của anh. Nhưng trái tim tôi đã hoàn toàn bình lặng. Tôi nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, xoay người lại đối mặt với anh. Tôi đặt nhẹ tay lên vai anh, nhìn thẳng vào mắt anh và bình thản nói:
“Muộn rồi, Hưng ạ. Anh muốn tự do mà — giờ thì tận hưởng đi.”
Chương 4: Tự Do Đích Thực
Sáng hôm sau, tôi bước ra khỏi tòa án với một nụ cười nhẹ nhõm. Thủ tục ly hôn diễn ra nhanh chóng và đơn giản. Anh đã đồng ý với mọi điều khoản tôi đưa ra mà không một lời phản đối. Có lẽ, sau đêm qua, anh đã không còn tư cách để mặc cả hay đòi hỏi bất cứ điều gì.
Khi tôi bước xuống những bậc tam cấp của tòa án, ánh nắng ban mai chiếu rọi lên gương mặt tôi, ấm áp và dễ chịu. Tôi cảm thấy như mình vừa trút bỏ được một gánh nặng đã đè lên vai suốt một thời gian dài. Đó là sự tự do đích thực.
Phía sau, Hưng đứng lặng lẽ nhìn theo. Tôi không quay đầu lại, nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt đầy tiếc nuối và hối hận của anh. Anh đã có được “tự do” mà anh muốn, nhưng có lẽ giờ đây anh mới nhận ra, cái giá của nó quá đắt. Anh đã đánh mất một người vợ, một gia đình, và cả cơ hội được đồng hành cùng một người phụ nữ phi thường mà anh đã không biết trân trọng.
Đôi khi, phụ nữ không cần trả thù bằng nước mắt hay những lời cay nghiệt. Chỉ cần sống thật tốt, thật thành công, thật rực rỡ.
Đó chính là nụ cười đắt giá nhất.











