Tiếng kèn tang vang lên ai oán, hòa cùng tiếng mưa lách tách trên mái tôn cũ kỹ. Giữa sân, chiếc quan tài sơn vàng đặt trên hai chiếc ghế gỗ. Xung quanh, người đến viếng ngồi chật kín, ai nấy cúi đầu xót xa cho Lan – người con dâu hiền lành vừa qua đời vì sinh non.
Lan chỉ mới 25 tuổi. Từ ngày về làm dâu, cô luôn kính trên nhường dưới, chăm sóc bố mẹ chồng như cha mẹ ruột. Bà Hồng – mẹ chồng Lan – vẫn tự hào: “Nhà ai có con dâu như Lan là phúc lớn.” Nhưng chỉ sau hơn một năm, tai họa ập đến. Đêm đó, Lan đau bụng dữ dội, vật vã ôm bụng khóc nức nở. Đến khi đưa vào viện, cô đã kiệt sức. Đứa bé chưa kịp cất tiếng khóc chào đời, còn Lan thì lịm đi, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Cả gia đình suy sụp. Bà Hồng gào khóc, ngất lên ngất xuống. Ông Hòa – chồng bà – chỉ ngồi lặng im, đôi mắt vô hồn nhìn di ảnh con dâu đặt trên nắp quan tài. Trong ảnh, Lan cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc.
Đến giờ di quan, tám thanh niên trai tráng bước tới, đặt tay xuống hai bên quan tài, chuẩn bị khiêng ra xe tang. Nhưng kỳ lạ thay, họ cố nhấc mà quan tài vẫn không hề dịch chuyển. Mặt ai nấy đỏ bừng, gân tay nổi lên nhưng chiếc quan tài như dính chặt xuống đất. Một cụ già trong xóm thở dài:
“Chắc cô ấy còn uất ức, chưa thể đi.”
Người thầy cúng đứng gần đó khẽ nói:
“Hãy mở quan tài ra, cô ấy còn điều muốn nói.”
Người ta tháo chốt. Khi nắp quan tài được nhấc lên, tất cả sững sờ. Trên gương mặt Lan, hai hàng nước mắt vẫn còn vương lại. Đôi mắt khép hờ, khóe mi ướt đẫm như vừa khóc. Bà Hồng òa lên, quỳ sụp bên quan tài, nắm lấy tay con dâu, giọng run rẩy:

“Lan ơi… con đừng khóc nữa… Nếu con có điều gì chưa nói được, hãy cho mẹ biết… Mẹ xin con, con ơi…”
Không khí tang lễ lặng phắc. Bỗng có tiếng nấc nghẹn vang lên. Mọi người nhìn về phía Long – chồng Lan. Anh ta quỳ sụp xuống, hai tay ôm mặt khóc nức nở. Ai cũng ngỡ ngàng. Bà Hồng quay lại, giọng đứt quãng:
“Long… con làm gì vậy… Con có nghe Lan nói gì không?”
Long ngẩng đầu, gương mặt đầm đìa nước mắt, đôi mắt đỏ au, giọng anh ta vang lên đứt quãng, nghẹn ngào:
“Là lỗi của con… Con đã khiến cô ấy ra đi trong đau đớn…”
Cả sân im lặng, chỉ nghe tiếng mưa rơi nặng hạt. Long khóc nấc, nhìn vào gương mặt vợ đang nhòe nước mắt:
“Hôm đó… cô ấy phát hiện con có người khác… Cô ấy không nói gì, chỉ ôm bụng khóc suốt cả buổi tối. Con đã hứa sẽ chia tay, nhưng… nhưng cô ấy sốc quá… Đêm đó, cô ấy đau bụng dữ dội… Con đưa đi viện nhưng không kịp… Con xin lỗi… Con sai rồi… Lan ơi…”
Tiếng khóc bật lên khắp sân. Bà Hồng run rẩy, giọng bà vỡ òa trong mưa:
“Trời ơi… con ơi… Sao con khổ thế này… Con dâu tôi ơi… Mẹ xin lỗi vì đã không bảo vệ được con…”
Long gục đầu lên quan tài vợ, hai bàn tay siết chặt mép gỗ. Anh ta nghẹn ngào, giọng lạc đi:
“Lan ơi… Anh xin lỗi… Anh biết anh sai… Em giận anh cũng được, hận anh cũng được… Nhưng xin em… hãy tha thứ… Để anh đưa em về nơi yên nghỉ cuối cùng…”
Bỗng, chiếc quan tài khẽ rung nhẹ. Người thầy cúng gật đầu:
“Cô ấy đã buông bỏ.”
Tám thanh niên lại đặt tay xuống. Lần này, họ nâng nhẹ, chiếc quan tài được nhấc bổng lên dễ dàng. Tiếng kèn tang vang lên ai oán, đưa tiễn một người phụ nữ bạc mệnh. Mọi người lặng lẽ cúi đầu nhường lối.
Long quỳ sụp dưới nền sân lạnh lẽo, nước mắt hòa cùng nước mưa. Trong lòng anh ta, từng câu xin lỗi vang lên day dứt. Anh ta biết, suốt đời này, dù có khóc bao nhiêu, xin lỗi bao nhiêu… cũng không thể sửa chữa sai lầm. Và suốt quãng đời còn lại, trong những giấc mơ chập chờn, hình ảnh Lan rơi nước mắt vẫn ám ảnh anh ta, như nhắc rằng: có những vết thương, dù xin lỗi bao nhiêu… cũng không thể lành.