Chiếc ghế số 7 – người đàn ông số/ng s/ót duy nhất sau thả/m kị/ch rơi máy bay gây ch/ấn đ/ộng..

Khi cánh chim sắt khổng lồ của chuyến bay QT751 gầm lên, xé toạc màn chiều trên sân bay quốc tế Thiên Phong, không một ai trong số 137 con người trên đó mảy may nghĩ rằng họ đang bước vào chương cuối cùng của cuộc đời mình. Họ là những doanh nhân đang vội vã cho một cuộc họp, những gia đình háo hức đi nghỉ mát, những người con xa xứ trở về. Tất cả đều tin vào điểm đến an toàn.

Chỉ có một người, Hoàng, ngồi ở ghế 7A, cảm thấy một sự bất an mơ hồ.

Hoàng, 42 tuổi, một kỹ sư xây dựng dày dạn kinh nghiệm, là mẫu người của công việc. Cuộc sống của anh là một chuỗi những bản vẽ, những công trường bụi bặm và những cuộc họp căng thẳng kéo dài tới khuya. Anh đã dự định về quê Đà Nẵng thăm mẹ già bằng chuyến tàu đêm, để có thể ngủ một giấc và không lãng phí thời gian. Nhưng anh đã lỡ tàu.

Cáu kỉnh, anh cố đặt vé máy bay. Lần đầu, hệ thống báo lỗi ngay lúc thanh toán. Lần thứ hai, anh phát hiện mình để quên chứng minh thư ở văn phòng và phải quay lại lấy. Lần thứ ba, khi đã có đủ mọi thứ, chỉ còn duy nhất một vé, chính là ghế 7A này. Dường như có một bàn tay vô hình nào đó đã kiên quyết đẩy anh lên chuyến bay định mệnh.

Máy bay đã ổn định độ cao được hơn một giờ. Hoàng đang nhắm mắt, cố gạt đi những con số và kế hoạch đang nhảy múa trong đầu, thì chiếc máy bay rung lên lần đầu tiên. Một cú rung nhẹ, như xe chạy qua ổ gà. Rồi một cú nữa, mạnh hơn. Đèn báo hiệu “Thắt dây an toàn” bật sáng. Giọng nói bình tĩnh của cơ trưởng vang lên, trấn an hành khách về một vùng nhiễu động nhỏ.

Nhưng đó không phải là nhiễu động nhỏ.

Chiếc máy bay bắt đầu chao đảo dữ dội như một chiếc lá trong bão. Tiếng la hét hoảng loạn vang lên. Đồ đạc từ các khoang hành lý phía trên rơi xuống. Qua ô cửa sổ, Hoàng thấy những tia chớp xé toạc đám mây đen kịt đang bao vây họ. Một tiếng rít kinh hoàng của kim loại bị xé toạc vang lên, rồi một tiếng nổ chấn động khiến lồng ngực anh như vỡ tung. Áp suất giảm đột ngột, không khí bị hút ra ngoài. Hoàng chỉ kịp làm theo bản năng cuối cùng: ôm chặt lấy đầu, nhắm mắt lại. Và rồi, tất cả chìm vào bóng tối đặc quánh.

Khi tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên là cái lạnh thấu xương của nước biển và vị mặn chát trong miệng. Anh đang trôi nổi, hai tay bám một cách vô thức vào một mảnh vỡ lớn của thân máy bay. Đầu óc quay cuồng, mặt sưng vù, và khắp người là vô số vết trầy xước rát bỏng.

Hoàng nhìn quanh. Xung quanh anh là một khung cảnh của ngày tận thế. Những mảnh vụn, những chiếc vali bật tung, những chiếc áo phao màu cam vô chủ… trôi dạt trên mặt biển xám xịt. Và trên hết, là một sự im lặng chết chóc. Không một tiếng kêu cứu. Không một bóng người. Chỉ có tiếng sóng vỗ vào tai anh, đơn điệu và tàn nhẫn. Anh là người duy nhất.

Bản năng sinh tồn trỗi dậy. Anh dùng một mảnh nhựa cong cong hứng từng giọt nước mưa quý giá. Anh xé những lớp vải từ một chiếc ghế còn sót lại để quấn quanh người, cố giữ chút hơi ấm mong manh. Anh vớt được một gói bánh quy đã nhàu nát, ngấm nước biển, nhưng đó là thứ duy nhất để duy trì sự sống.

Ngày dài như vô tận, đêm lạnh buốt và đầy ác mộng. Có lần, một bóng đen khổng lồ lướt qua ngay dưới chân anh. Một con cá mập. Hoàng nín thở, cơ thể cứng đờ như một tảng đá, phó mặc cho số phận. Con quái vật lượn một vòng rồi bỏ đi. Giây phút đó, Hoàng không thấy sợ hãi, mà chỉ có một câu hỏi vang lên trong đầu: “Tại sao mình vẫn còn sống?” Mỗi đêm, giữa tiếng gào thét của gió biển, anh lại tự nhủ: “Nếu mình còn sống, hẳn là vì có một lý do.”

Vào rạng sáng ngày thứ tư, khi ý thức đã gần như lụi tàn, anh thấy một chấm đen ở phía xa. Ban đầu, anh nghĩ đó là ảo giác. Nhưng chấm đen lớn dần. Đó là một chiếc tàu cá. Anh dùng hết tàn lực cuối cùng, vẫy một mảnh vải rách. Những ngư dân trên tàu đã không thể tin vào mắt mình khi thấy một người còn sống giữa đống đổ nát. Họ kéo anh lên trong tiếng reo mừng và kinh ngạc.

Tin tức về “người sống sót kỳ diệu” trên chuyến bay QT751 lan truyền như một cơn bão. Các nhà điều tra hàng không vào cuộc và họ cũng bối rối không kém. Phân tích hộp đen cho thấy máy bay đã vỡ tan ở trên không. Ghế 7A, theo lý thuyết, không có gì đặc biệt. Nhưng một chuỗi sự kiện hy hữu đã xảy ra: phần thân máy bay quanh chỗ Hoàng ngồi đã vỡ ra và rơi vào một khoang hàng trống bên dưới, chính khoang hàng đó đã hấp thụ phần lớn lực va đập. Ghế của anh vẫn dính chặt vào một mảng sàn lớn, và khi rơi xuống biển, nó lật ngang, vô tình trở thành một chiếc phao cứu sinh khổng lồ. Một phép màu được tạo nên từ hàng loạt những xác suất gần như bằng không.

“Tôi nghĩ mình chưa đến lúc phải chết,” Hoàng nói với giọng khàn đặc trong bệnh viện, đôi mắt nhìn xa xăm. “Như thể có ai đó đã giữ tôi lại và cho tôi một cơ hội sống lần nữa.”

Sau biến cố kinh hoàng đó, Hoàng không còn là con người của công việc nữa. Anh từ bỏ vị trí kỹ sư mà bao người mơ ước, bán căn hộ sang trọng ở thành phố, và trở về ngôi nhà nhỏ ở Đà Nẵng để chăm sóc mẹ già. Anh lập một quỹ từ thiện mang tên “Ghế số 7”, dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm và tiền bồi thường để giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi và các nạn nhân tai nạn có hoàn cảnh khó khăn.

Anh từ chối mọi cuộc phỏng vấn, không bao giờ nhận mình là “kỳ tích”. Với Hoàng, điều kỳ lạ không phải là cách anh sống sót, mà là lý do anh được sống.

“Chuyện tôi còn sống, có thể khoa học không bao giờ lý giải hết được,” anh nói trong một lần hiếm hoi chia sẻ. “Nhưng tôi biết chắc một điều: Cuộc sống thứ nhất của tôi đã kết thúc trên chuyến bay đó. Cuộc sống thứ hai này, tôi không thể sống như lần thứ nhất được nữa.”