2 ngày sau cầm kết quả trên tay, tôi run rẩy, bật khóc không thành tiếng.
Sau khi kết hôn, tôi đã tưởng rằng cuộc sống sẽ bình yên, ổn định, như một gia đình trọn vẹn. Chồng tôi là một người đàn ông đã trải qua đổ vỡ, có một đứa con riêng và đang tìm kiếm một mái ấm mới. Tôi không ngại trở thành mẹ kế của con anh. Trong lòng tôi, chỉ cần mình chân thành, kiên nhẫn, rồi mọi khó khăn sẽ qua, mọi vết thương sẽ lành lại. Nhưng đâu ai nói rằng có những vết thương không chỉ đến từ người khác mà còn là của chính mình, và chúng có thể âm ỉ đau đớn suốt cả cuộc đời.
Tôi sống cùng chồng và con riêng của anh như một người ngoài, hết lòng tận tụy, cam chịu, cố gắng duy trì sự yên ổn của gia đình. Thế nhưng, một đêm, trong cơn mê sảng, đứa trẻ gọi tôi bằng tiếng “mẹ” đầy hoảng loạn… Và từ đó, mọi bí mật được chôn giấu trong suốt mười năm bỗng chốc bùng nổ như một quả bom nổ chậm, làm cuộc sống của tôi thay đổi mãi mãi.
Chuyện tình bắt đầu như bao câu chuyện khác

Chúng tôi gặp nhau trong một buổi hội thảo về giáo dục. Anh chững chạc, từng trải và đặc biệt rất khéo léo với phụ nữ. Khi biết anh đã có con riêng, tôi không cảm thấy sợ hãi mà lại nghĩ rằng đó chính là dấu hiệu của một người đàn ông nghiêm túc, có trách nhiệm. Sau một năm tìm hiểu, chúng tôi quyết định kết hôn. Nhưng suốt thời gian ấy, cả tôi và anh đều không một lần đề cập đến người cũ, mẹ của đứa con trai tên Bin. Thằng bé lúc đó mới chỉ 7 tuổi, sống khép kín, ít nói và tôi luôn cảm nhận được khoảng cách giữa chúng tôi. Dù tôi cố gắng gần gũi, nấu cơm, kể chuyện hay đưa đón đi học, thì Bin vẫn luôn nhìn tôi như một người xa lạ. Mỗi lần nó gọi tôi là “dì”, tôi cảm thấy lòng mình như có một vết đâm sâu.
Người ngoài khen tôi là mẹ kế tốt, là người “cao thượng”, “tận tâm”, nhưng trong tôi chỉ có một cảm giác lạc lõng. Tôi không cần lời khen, tôi chỉ mong được nhận một cái ôm, một cái nắm tay nhỏ bé gọi tôi là “mẹ” thật sự. Mỗi lần ngồi bên cạnh nó, tôi tự nhủ rằng mình sẽ phải làm người lớn, không mong đợi điều gì, nhưng chính vì nén nỗi lòng quá lâu mà đến một đêm, khi thằng bé gọi tôi trong hoảng loạn, tôi đã không thể giữ được bình tĩnh nữa.
Đêm ấy, bí mật vỡ lở
Ngày hôm đó, Bin bị ốm. Cậu bé sốt cao liên tục và mệt mỏi. Tôi thức trắng đêm, thay mẹ chăm sóc thằng bé, lau mồ hôi, và nắm tay nó. Khi đứa trẻ mê sảng, nó lẩm bẩm: “Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con nữa… đừng đi nữa… con ngoan mà…”. Tiếng gọi ấy khiến tôi sững sờ, một cảm giác lạ lùng lan tỏa trong lòng tôi. Cảm giác ấy không phải là thương hại, mà là một luồng điện lạ xuyên thẳng vào trái tim tôi. Tôi nhìn vào mắt thằng bé, và tôi biết rằng nó đang gọi tôi là mẹ.
Sáng hôm sau, trong lúc suy nghĩ về những gì vừa xảy ra, tôi bắt đầu tìm lại những bức ảnh cũ trong ký ức của mình. Hồi tưởng lại khoảng thời gian tôi 19 tuổi, khi bố mẹ tôi ly hôn, tôi bỏ nhà đi và có quan hệ với một người đàn ông lạ. Sau đó, tôi có thai ngoài ý muốn và quyết định giữ đứa bé, dù biết rằng mình có thể sẽ không có con lại sau này. Mẹ tôi đã nuôi con tôi, nhưng khi tôi thi lại đại học, bố tôi bí mật mang con đi cho, bảo rằng đứa bé sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của tôi. Đã 10 năm trôi qua, tôi không thể tìm lại được đứa bé ấy. Mẹ vẫn an ủi tôi rằng đó là định mệnh.
Bí mật đằng sau đứa trẻ
Chỉ một linh cảm thoáng qua, tôi gọi chồng về và hỏi anh về quá khứ của mình. Anh chần chừ rồi thú nhận rằng hơn 9 năm trước, một người đàn ông lớn tuổi đã đặt đứa bé mới 5 tháng tuổi trước cửa nhà anh. Ban đầu, gia đình anh định đưa đứa bé vào trại trẻ mồ côi, nhưng rồi người cha nghi ngờ và quyết định xét nghiệm ADN. Kết quả là đứa bé chính là con của anh. Anh nói rằng từ khi nuôi Bin, anh đã trưởng thành và có trách nhiệm hơn rất nhiều.
Tôi quyết định âm thầm làm xét nghiệm ADN giữa tôi và Bin, và chỉ trong vài ngày, tôi nhận được kết quả. Khi cầm kết quả trên tay, tôi run rẩy và không thể kìm nén được cảm xúc. Tôi từng nghĩ mình là “mẹ kế tốt”, nhưng hóa ra tôi đã ôm đứa con ruột của mình suốt bao năm mà không hề biết. Người đàn ông đã mang đứa bé đến nhà anh chính là bố tôi. Đó là một bí mật mà tôi không thể nào ngờ tới. Tuy bố tôi đã qua đời, nhưng tôi vẫn tin rằng đây chính là định mệnh, một sự sắp đặt của cuộc đời.
Định mệnh diệu kỳ
Những ký ức về Bin hiện lên trong tâm trí tôi như một đoạn phim tua ngược. Tôi nhớ lại những đêm thằng bé ốm, những lần đầu tiên nó tập đi xe đạp và không chịu khóc khi té, chỉ vì “dì sẽ mắng con yếu đuối”. Những khoảnh khắc ấy, tình cảm mẹ con đã nhen nhóm trong tôi, chỉ là tôi không nhận ra.
Tôi không trách ai cả, không trách bố mẹ đã ép tôi từ bỏ, không trách chồng tôi vì đã không nhớ đến tôi của đêm hôm ấy. Tất cả dường như đã được an bài, như một sự sắp đặt của số phận. Tôi chỉ biết rằng mình cần thời gian, cần được sống thật với tình cảm của mình, không phải là “dì”, không phải là “mẹ kế”, mà là “mẹ ruột”, một người mẹ từng bỏ con và giờ đây chỉ mong được bù đắp cho đứa con mà mình đã bỏ lỡ suốt bao năm.
Tôi kể câu chuyện này không phải để đòi lại danh xưng, càng không phải để khơi lại những mất mát. Tôi chỉ muốn chia sẻ với những người phụ nữ từng đi qua những khó khăn và đau khổ: Đôi khi, chính những điều ta tưởng đã mất đi mãi mãi lại quay về theo cách không ngờ nhất.