Đang l/iệm x/ác ông nội chuẩn bị cho vào q/uan t/ài thì chợt tất cả nghe thấy tiếng thở mạnh rồi khục khục trên giường, ai nấy tá hỏ/a gọi bác sĩ đến kiểm tra thì phát hiện một sự thật ch/ấn độ/ng…

Căn nhà cấp bốn nhỏ bé nằm lọt thỏm giữa làng quê Bắc Bộ đang chìm trong một không khí tang thương đặc quánh, có thể cảm nhận được bằng mọi giác quan. Ngoài khoảng sân gạch rêu phong, từng cơn gió lạnh đầu đông thổi qua rặng tre già, tạo nên những tiếng xào xạc ai oán, não nề. Từ cuối xóm, tiếng kèn trống của đội phường bát âm vọng lại, mỗi một nốt nhạc như một nhát dao cứa vào lòng người, thê lương và ám ảnh. Mùi nhang trầm thơm đượm hòa quyện với mùi ẩm mốc của ngôi nhà cũ, tạo nên một thứ không khí vừa thiêng liêng, vừa nặng trĩu.

Trong gian phòng chính, nơi trang trọng nhất, người thân đã quây quần đông đủ. Ánh sáng duy nhất phát ra từ ngọn đèn dầu leo lét đặt trên chiếc bàn thờ tạm, hắt những bóng người xiêu vẹo lên bức tường vôi đã ngả màu. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về chiếc giường gỗ ở giữa phòng, nơi đặt thi thể ông Lân – người đàn ông đã dành cả đời gồng gánh, làm trụ cột cho cả đại gia đình, vừa trút hơi thở cuối cùng vào chiều hôm qua sau một cơn bạo bệnh.

Gia đình đang chuẩn bị tiến hành nghi lễ nhập quan. Mọi người đều đã mặc đồ tang trắng, những gương mặt khắc khổ nay lại càng thêm rầu rĩ, hốc hác. Bà Hai, vợ ông, ngồi nép bên giường, đôi mắt sưng húp, khô khốc vì đã cạn nước mắt. Bà lặng lẽ vươn bàn tay nhăn nheo, gầy guộc của mình nắm lấy tay ông lần cuối, cái nắm tay lạnh ngắt, vô hồn khiến trái tim bà như bị bóp nghẹt. Ký ức về hơn năm mươi năm chung sống cứ thế ùa về, từ ngày còn là cô thôn nữ bẽn lẽn theo ông về dinh, cho đến khi con đàn cháu đống. Nước mắt lại không kìm được mà lăn dài trên gò má đầy nếp nhăn.

Anh Hùng, người con trai cả, gương mặt rắn rỏi thường ngày nay cũng trở nên mềm yếu. Anh nén tiếng thở dài, cùng người em trai là anh Dũng, run rẩy đặt chiếc nắp quan tài bằng gỗ gụ nặng trịch sang một bên, chuẩn bị cho khoảnh khắc vĩnh biệt cuối cùng. Khoảnh khắc ấy, không ai muốn nó đến, nhưng cũng không thể trì hoãn.

Không gian im phăng phắc, chỉ còn nghe tiếng sụt sịt khe khẽ và tiếng gió rít ngoài hiên. Anh Hùng hít một hơi thật sâu, ra hiệu cho người em trai.

Bỗng—

“Khụ… khục…”

Một tiếng động lạ, khô khốc và yếu ớt, nhưng đủ lớn để xuyên thủng màn tĩnh lặng tang tóc. Nó vang lên từ chính chiếc giường nơi ông Lân đang nằm.

Tất cả lặng người. Thời gian như ngưng đọng. Mọi cử động, mọi tiếng khóc, mọi suy nghĩ đều khựng lại. Mọi người nhìn nhau, ánh mắt hoang mang, không dám tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy. Có phải là ảo giác không? Hay là do gió thổi?

“Khụ… hự…”

Tiếng động lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, là một tiếng thở mạnh, một nỗ lực hít không khí vào buồng phổi tưởng chừng đã ngừng hoạt động.

Một giây im lặng chết chóc trôi qua, và rồi, sự im lặng ấy bị phá tan bởi một tiếng hét thất thanh, xé toạc không gian. Chị Lan, người con gái lớn, người đang đứng gần đầu giường nhất, mặt cắt không còn một giọt máu, chỉ tay về phía cha mình, lắp bắp:

– “Ba… ba còn sống!! Ba vừa cử động!”

Câu nói như một mồi lửa châm vào thùng thuốc nổ. Cả nhà nháo nhào. Một cơn hỗn loạn chưa từng có bùng lên. Bà Hai nghe tiếng con gái hét, lảo đảo rồi đổ gục xuống, may có người cháu đỡ kịp. Anh Dũng sợ hãi lùi lại mấy bước, vấp phải chiếc ghế đẩu rồi ngã sõng soài. Chỉ có anh Hùng, sau một giây sững sờ, là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, vội lao tới, áp tai vào lồng ngực cha mình.

– “Còn… còn đập… Tim ba còn đập!” – Anh Hùng hét lên, giọng lạc đi vì mừng rỡ và kinh hoàng.

Ngay lập tức, anh rút điện thoại, bấm số gọi cho bác sĩ Minh đang trực ở trạm y tế xã. Đầu dây bên kia, bác sĩ Minh cũng không khỏi bàng hoàng khi nghe tin. Chưa đầy mười phút sau, chiếc xe máy cũ của bác sĩ đã xịch đỗ trước cổng, theo sau là một y tá thực tập trẻ tuổi tên Tuấn.

Một cuộc kiểm tra thần tốc được tiến hành ngay trên chiếc giường vốn định dùng làm nơi tiễn đưa ông Lân về với đất mẹ. Bác sĩ Minh dùng đèn pin soi đồng tử, dùng ống nghe áp vào ngực, rồi kết nối ông với chiếc máy đo sinh hiệu xách tay. Cả nhà nín thở, vây quanh, ánh mắt dán chặt vào màn hình nhỏ. Từng tiếng “bíp… bíp…” yếu ớt nhưng đều đặn vang lên, như âm thanh diệu kỳ nhất trên thế gian này.

Bác sĩ Minh ngẩng đầu lên, nhìn cả gia đình, ánh mắt vẫn còn nguyên vẻ bàng hoàng khó tin:
– “Không thể nào… Ông cụ… vẫn còn mạch đập. Nhịp thở rất yếu nhưng vẫn còn. Đây là một trường hợp hôn mê sâu cực kỳ hiếm gặp, y học gọi là trạng thái ‘giả chết’. Hoàn toàn không phải tử vong!”

Cả nhà chết lặng lần thứ hai trong ngày, nhưng lần này là sự chết lặng của những cảm xúc trái ngược. Vui mừng, kinh hãi, tội lỗi, biết ơn, tất cả hòa trộn vào nhau. Anh Dũng, người vẫn còn ngồi bệt dưới đất, mặt tái mét, lắp bắp:
– “Vậy… vậy là tụi tui… suýt nữa đã chôn sống ba mình sao?!”

Câu hỏi ấy như một nhát búa giáng vào lương tâm của tất cả những người con có mặt. Họ đã khóc than, đã chuẩn bị hậu sự, đã sẵn sàng vĩnh biệt cha mình, trong khi ông vẫn còn sống, vẫn đang chiến đấu với tử thần trong im lặng.

Nhưng đó chưa phải là điều gây sốc nhất.

Bác sĩ Minh, trong lúc kiểm tra lại giấy tờ, bỗng nhíu mày. Ông lật lại tờ giấy chứng tử được ký vào chiều hôm qua.
– “Kỳ lạ,” ông lẩm bẩm. “Chữ ký này… không phải của tôi.”

Ông ngẩng lên, nhìn người y tá thực tập đang đứng cạnh, mặt đã trắng bệch từ lúc nào. “Tuấn, hôm qua cậu là người trực cùng tôi và kiểm tra cho ông Lân lần cuối đúng không? Ai đã ký giấy này?”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Tuấn. Anh ta run lên bần bật, mồ hôi túa ra như tắm, ướt đẫm cả vạt áo blouse trắng. Gã thanh niên lắp bắp, không nói nên lời. Đúng lúc này, một chi tiết kinh hoàng khác chợt lóe lên trong đầu bác sĩ Minh. Ông nhớ lại lời cảnh báo từ sở y tế huyện về việc điều tra một đường dây mua bán nội tạng người, nhắm vào những bệnh nhân già yếu, hấp hối ở các vùng quê. Và Tuấn… cũng nằm trong danh sách bị theo dõi.

Sự trùng hợp khủng khiếp này khiến không khí trong căn nhà vốn đã căng như dây đàn nay có nguy cơ đứt phựt. Cùng lúc đó, nghe tin có chuyện lạ, hai đồng chí công an xã cũng đã có mặt. Một cuộc điều tra không chính thức được mở ra ngay trong đám tang chưa kịp bắt đầu.

Trong khi mọi sự chú ý, những lời chất vấn, và ánh mắt nghi kỵ đang dồn về phía người y tá trẻ đang run rẩy, thì trên giường, một sự kiện còn chấn động hơn đang âm thầm diễn ra.

Ông Lân – người đàn ông tưởng đã chết, người suýt bị chôn sống – đôi mi khẽ rung động. Rồi từ từ, thật chậm rãi, ông mở mắt. Đôi mắt già nua, mờ đục nhìn quanh căn phòng, lướt qua những gương mặt thân quen đang đẫm lệ, lướt qua vị bác sĩ, người y tá và cả hai đồng chí công an. Căn phòng đang ồn ào bỗng chốc im bặt. Mọi người nín thở nhìn ông.

Đôi môi khô khốc của ông Lân run rẩy mấp máy. Một giọng nói yếu ớt, khàn đặc nhưng rõ ràng từng chữ, thoát ra, đủ để tất cả mọi người nghe thấy.

“Tôi… tôi đã nghe hết mọi thứ… từ đầu đến cuối…”

Không một ai nói thêm được lời nào. Câu nói ấy còn đáng sợ hơn cả tiếng kèn trống ai oán ngoài kia. Ông đã nghe thấy gì? Tiếng khóc than của vợ con? Kế hoạch chuẩn bị hậu sự cho chính mình? Hay cả những âm mưu đen tối đằng sau tờ giấy chứng tử giả mạo? Cả căn nhà chìm vào một sự im lặng nặng nề, đáng sợ hơn cả cái chết.