Vợ bị t/ai n/ạn phải nằm li/ệt giường, chồng lập tức đưa về quê nhờ ông bà ngoại chăm hộ, 4 tháng sau tới đón thì tái mặt..

Chị gặp tai nạn vào một buổi chiều mưa. Xe tải quẹt mạnh, hất chị văng xuống đường. May mắn giữ được mạng, nhưng chân trái gãy nặng, xương chậu tổn thương. Chị nằm viện, đau đớn không nhúc nhích được.

Anh ta chăm chị được đúng ba ngày. Sáng ngày thứ tư, anh ta gọi cho bố mẹ chị.

“Con không kham nổi. Bố mẹ cho con gửi cô ấy về quê nhờ chăm hộ. Khỏi rồi con đón.”

Bố mẹ chị sững sờ. Nhưng thương con gái, ông bà đành đồng ý.

Anh ta thuê xe, bế chị lên xe, rồi bế xuống giường ở quê. Trước khi đi, anh ta dúi cho mẹ chị xấp tiền.

“Con gửi bố mẹ tiền thuốc men. Con bận lắm. Khi nào khỏe, con đón.”

Chị nhìn theo qua cửa sổ. Anh ta cười, nghe điện thoại, giọng hồ hởi. Ánh mắt cuối cùng anh ta ngoái lại nhìn, lạnh lẽo như nhìn một món đồ vỡ không cần dùng nữa.

Về quê, chị tự nhủ phải đứng lên. Ngày nào chị cũng tập vật lý trị liệu. Đau đến bật khóc. Đêm, chị tự xoa bóp chân, nhìn ra vườn tối, nghe côn trùng rả rích.

“Mình phải tự đi lại được. Phải rời khỏi cuộc đời này theo cách của riêng mình.”

Con gái năm tuổi, tối nào cũng ghé tai chị, thì thầm:

“Mẹ cố lên. Khi mẹ khỏi, con sẽ dắt mẹ đi chơi.”

Anh ta không về thăm. Một tháng đầu còn gọi hỏi thăm qua loa. Tháng thứ hai, giọng đã lạnh nhạt, hối thúc:

“Khi nào đi lại được thì báo, anh bận.”

Tháng thứ ba, chị không còn thấy anh ta gọi nữa. Nhưng có người bạn nhắn về: “Thấy chồng mày dạo này hay chở con bé nhân viên mới đi ăn tối.”

Chị không bất ngờ. Chị chỉ cười, cười rất nhẹ.

Bốn tháng sau.

Chiều hôm đó, anh ta xuất hiện trước cổng. Xe hơi bóng loáng. Anh ta mặc áo sơ mi trắng, quần tây, xức nước hoa nồng. Anh ta bước vào, ngẩng cao đầu, nở nụ cười tự tin:

“Bố mẹ, con về đón cô ấy.”

Bố mẹ chị im lặng. Ông chỉ tay ra sân sau. Anh ta bước ra.

Chị đang đứng đó. Đúng, đứng – không ngồi xe lăn. Tay chị vịn nhẹ vào lan can, bước từng bước chậm nhưng chắc chắn. Ánh chiều rọi lên mái tóc chị, hắt bóng dài xuống sân gạch. Chị gầy đi nhiều, nhưng ánh mắt sáng và bình thản.

Anh ta sững người, rồi phá lên cười:

“Anh biết ngay mà. Em giỏi lắm. Thôi, thu dọn đồ đi, về với anh.”

Chị nhìn anh ta. Ánh mắt bình thản đến lạnh lẽo. Chị rút trong túi áo ra một tờ giấy, đưa về phía anh ta.

“Đây.”

Anh ta nhíu mày, cầm lấy. Tờ giấy ly hôn. Đã có đầy đủ chữ ký của chị. Chỉ cần anh ta ký nữa là xong.

Anh ta cau mặt:

“Em bị gì thế? Anh về đón em, sao lại đòi ly hôn?”

Chị nhìn thẳng vào mắt anh ta. Giọng chị nhẹ như gió:

“Anh đã có người khác. Em biết. Em cũng không trách anh. Nhưng từ nay, anh không cần ‘khổ tâm’ vì em nữa. Em sẽ tự sống. Con sẽ ở với em.”

Anh ta đỏ mặt:

“Em nghĩ em nuôi nổi nó à? Em không có tiền.”

Chị mỉm cười. Nụ cười bình thản khiến anh ta rùng mình.

“Em có thể không giàu, nhưng ít nhất, em không dạy con khinh rẻ người khác và bỏ rơi khi họ bất lực.”

Anh ta đứng lặng. Gió chiều thổi qua. Tiếng chổi quét sân của mẹ chị vang lên đều đặn phía trước nhà. Chị xoay người, tập bước tiếp. Dáng chị liêu xiêu, nhưng không gục.

Anh ta bước ra xe. Trong gương chiếu hậu, anh ta thấy chị vẫn đang bước đi. Bước đi khỏi cuộc đời anh ta, khỏi tất cả những khổ nhục đã phải chịu. Và lần này, anh ta hiểu, vĩnh viễn sẽ không còn ai chờ anh ta đón về nữa.