Th/ương 2 mẹ con ướt mưa trên đường cao tốc, anh tài xế cho đi nhờ, 20 phút sau xảy ra điều ki/nh ho/àng…

Chiều muộn, mưa rơi trắng xóa trên tuyến cao tốc nối tỉnh miền núi với thành phố. Anh Hòa – tài xế container gần 40 tuổi – đang chở lô hàng thực phẩm khô về kho. Trời mưa, đường trơn, anh tập trung lái, mắt thi thoảng liếc qua gương chiếu hậu.

Đi qua đoạn chân cầu vượt, anh thấy lờ mờ hai bóng người đứng nép sát lan can. Một phụ nữ trẻ ôm đứa bé khoảng ba tuổi trong lòng. Mưa đổ xối xả, đứa bé gào khóc khản cả giọng. Anh Hòa vội giảm tốc, tấp xe vào lề. Mở cửa cabin, anh gọi lớn:

– Em ơi, có chuyện gì thế?

Người phụ nữ run rẩy, nước mưa hòa lẫn nước mắt. Giọng cô lạc đi:
– Xe em hỏng… em gọi mãi không ai dừng… Con em lạnh quá…

Nhìn thằng bé ướt sũng, môi tím tái, anh Hòa không đắn đo:
– Lên xe đi, nhanh lên em, ngoài này nguy hiểm.

Cô gái bế con trèo lên cabin. Hơi ấm phả ra khiến thằng bé rúc sát vào mẹ, mắt lim dim vì kiệt sức. Anh Hòa đưa bình nước ấm:
– Cho cháu uống chút đi, đỡ lạnh. Xe em để đâu, để anh ghé gọi cứu hộ giùm.

Cô gái cúi đầu cảm ơn, kể chồng mất sớm, cô ở nhà thuê dưới phố, sáng nay lên huyện xin phụ quán ăn nhưng xe chết máy giữa đường, dắt bộ mấy cây số rồi đành đứng chờ người giúp.

Xe container tiếp tục lăn bánh trên cao tốc vắng vẻ, tiếng mưa vẫn rơi rả rích trên mái. 20 phút sau, khi qua trạm thu phí, anh Hòa dừng lại mua nước thêm cho hai mẹ con. Đang tính quay sang hỏi cô gái muốn ghé đâu thì nghe tiếng bàn tán xôn xao của mấy bác tài đang trú mưa:

– Ghê quá, mới có vụ sạt lở ở đoạn chân cầu vượt phía sau, đá lở cả mảng lớn, chắn hết đường.

– Ừ, có mẹ con gì đó đứng trú mưa suốt, chắc toi rồi…

Tim anh Hòa như ngừng đập. Anh quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh. Cô ôm chặt con, mặt cắt không còn giọt máu. Anh hỏi vội:

– Em… chỗ đó… có phải chỗ em vừa đứng không?

Cô run lên, nước mắt giàn giụa.
– Dạ… đúng… chỗ em vừa đứng. Nếu anh không cho đi nhờ… chắc mẹ con em…

Nói tới đó, cô òa khóc. Thằng bé ngơ ngác nhìn mẹ, rồi quay sang anh Hòa, giọng yếu ớt:
– Chú… cứu mẹ con con…

Anh Hòa không nói gì, bàn tay chai sạn vỗ nhẹ vai cô gái. Trong lòng anh cuộn lên một cảm giác khó tả. Chỉ 20 phút trước, nếu anh không dừng lại, có lẽ giờ này, thi thể hai mẹ con ấy đã bị vùi dưới đống đất đá lạnh lẽo.

Xe container tiếp tục lăn bánh trong mưa, để lại phía sau con đường cao tốc sạt lở tan hoang. Người phụ nữ lau nước mắt, nói nhỏ:

– Em không biết nói gì… nếu hôm nay không gặp anh, chắc em đã không còn được ôm con lần nữa…

Anh Hòa nhìn qua gương chiếu hậu, thấy đôi mắt thơ dại của thằng bé vẫn dõi theo anh, ánh lên niềm tin và biết ơn. Bất giác, anh mỉm cười. Trong đời làm tài xế hơn mười năm qua, anh từng chứng kiến không ít tai nạn thương tâm. Nhưng hôm nay, nhờ một quyết định nhỏ, anh đã cứu được hai mạng người.

Khi dừng xe trước một quán ăn ven đường để cô gái gọi người nhà đến đón, cô nắm tay anh thật chặt:

– Em nhất định sẽ dạy con nhớ ơn chú suốt đời.

Anh Hòa xua tay, cười hiền:
– Em chỉ cần dạy nó làm người tử tế, sau này lớn lên biết giúp người, thế là đủ trả ơn anh rồi.

Ngoài trời, mưa vẫn rơi không dứt, nhưng lòng anh Hòa thấy ấm lạ thường. Anh tin, trên cuộc đời này, đôi khi chỉ một phút dừng lại để giúp đỡ, có thể đổi cả số phận của một con người. Và hôm nay, chính anh đã làm điều đó.